trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 217

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Thế là hiện tại năm đồng kia Quý Kiến Xuyên cũng không cho nữa.

Có điều đây là việc của người khác, Quý Kiến Quân không can thiệp, anh nói: "Vậy em đến tìm anh là có chuyện gì, anh hiện tại đang ban. "Em biết anh bận làm, chẳng phải là em muốn đến chỗ anh xem một chút xem có việc mà em có thể làm không hay sao?" Quý Kiến Hà vội vàng nói.

"Em muốn tới chỗ anh tìm việc ư, vậy cũng không thích hợp với em, công việc ở chỗ này của anh đặc biệt cực khổ." Quý Kiến Quân cười nói.

'Không sợ, không sợ, em không sợ khổ cực." Quý Kiến Hà vội nói.

"Em cũng biết anh hiện giờ xuất ngũ rồi, chiến đấu mà trước đây học cũng thụt lùi không ít, anh muốn tìm một người cùng tập luyện một chút, nếu như em đồng ý thì mỗi sáng sớm đến vườn trái cây bên chỗ cha em chờ anh. Chập tối cũng ở bên đó chờ anh, sáng sớm anh muốn luyện hai tiếng, chập tối cũng luyện hai tiếng." Quý Kiến Quân nói.

"Một tháng có thể cho em ba mươi đồng."

"Một ngày chỉ làm bốn tiếng, một tháng cho em ba mươi đồng sao?" Quý Kiến Hà cao hứng nói.

" Đúng vậy, anh cũng là nể tình em và anh có cùng ông nội, không phải vậy sao còn có thể để em kiếm tiền dễ dàng như vậy?" Quý Kiến Quân cười cợt. Quý Kiến Hà quay ve rất vui vẻ, vừa nghe anh ta nói như vậy, Tô Quyên bày ra vẻ mặt ngờ vực: "Có thể có chuyện tốt như vậy, cùng tập luyện thì có tiên câm sao?”

"Đó là đương nhiên, anh ba đã nói với anh, tất cả đều vì chúng ta có cùng ông nội nên mới chăm sóc anh." Quý Kiến Hà Cười nói.

Tô Quyên lập tức cảm thấy mẹ cô ta nói quả nhiên không sai, có một cửa thân thích tốt cũng là việc khó tìm.

Ngay ngày hôm sau, Quý Kiến Hà đã lên núi một cách hăng hái.

Nhưng chờ lúc trở lại, anh ta suýt nữa là bò trở về, cả người chật vật.

Tô Quyên choáng váng nói: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Anh bị Quý Kiến Quân lừa, anh ấy gọi anh đi luyện cùng cái gì chứ, anh ấy rõ ràng coi anh là bao cát!" Quý Kiến Hà bất lực nói.

"Không phải là nói xong rồi à, đây là luyện cùng chứ còn gì nữa. Tô Quyên nghe vậy thì nói. Quý Kiến Hà khó tin nhìn người vợ tối qua còn thân mật với anh ta: "Quyên, em thấy anh bị đánh thành như vậy, em không cảm thấy đau lòng sao?"

"Có gì mà đau lòng, chỉ là bị thương một chút thôi, anh nhớ chập tối lại lên núi, một tháng ba mươi đồng đấy, thật dễ kiếm." Tô Quyên không coi đó là việc to tát chút nào.

Lúc trước cô ta vê nhà mẹ đẻ, đã đặc biệt đi tìm chị dâu cả Tô tìm hiểu qua, có điều chị dâu cả Tô được mẹ Tô giáo dục rất tốt, biết rõ đạo lý chuyện xấu trong nhà không thể truyên ra ngoài thì không nói gì, chỉ khoe khoang với cô ta, nói đó là Tiến Quân nhà cô chịu trách nhiệm, hiểu được phải kiếm tiền nuôi VỢ Con.

Chuyện chính thì chưa hỏi được, còn bị khoe khoang một hồi.

Có điều cô ta nghe nói, lúc trước mỗi ngày Tô Tiến Quân đều bị em rể quân đội của anh ta đánh, sau khi bị đánh xong, anh ta đã tiến bộ hơn rất nhiều, bắt đầu làm việc.

Ban đầu Tô Quyên không nghĩ ra, thế nhưng hiện tại nhìn hình dáng này của chồng mình, Tô Quyên gần như hiểu rõ, Tô Tiến Quân lúc trước làm gì mà tự mình đồng ý làm việc, rõ ràng là bị em rể anh ta đánh cho sợ rồi. Hiện tại, biện pháp này lại dùng lên người chồng cô ta rồi.

Dù sao cũng là người đàn ông của mình, bị đánh thảm đến như vậy, Tô Quyên vẫn có chút nhìn không nổi, đi lấy rượu thuốc cho anh ta. Quý Kiến Hà kêu oai oái.

"Đừng giả bộ, em nhìn cũng chưa thấy chỗ nào bị thương." Ban dau Tô Quyên còn tưởng rằng bị đánh rất nặng, chờ cởi quần áo của anh ta xuống, chỉ hai nơi có chút xanh lên, nhưng nơi khác vẫn tốt, tức khắc nói. "Em không biết, toàn bộ Quý Kiến Quân đánh đều là kĩ thuật, từ nhỏ anh ấy đã đánh nhau, đi lĩnh trở về càng có khả năng đánh, anh ở dưới tay anh ấy hai chiêu cũng qua không được đã bị đánh nằm xuống. Nhưng anh ấy lại trực tiếp đạp lên người anh, một chút tình cảm cũng không lưu lại, em nói xem anh có thảm hay không?" Quý Kiến Hà suýt chút nữa đã khóc oa lên.

Anh ta cố ý kêu la thảm thiết đến thê thảm ở trên núi như vậy, cha anh ta thì ở cách vách nấu thức ăn cho heo nhưng ngay cả nhìn cũng không liếc anh ta một cái, quả thật nhãn tâm đến cực điểm.

Không chỉ có như vậy, lúc anh ta xuống núi còn đặc biệt đi tới chỗ cha anh ta đi một vòng, để ông ấy nhìn con trai của ông ấy bị người ta đánh thảm đến bao nhiêu, nhưng cha anh ta đã nói: "Cố gắng cùng anh ba của con tập luyện, nó quản lý nhiều sản nghiệp như vậy, người dưới quyên nó cũng không thể là kẻ vô dụng được.

Nghe một chút xem, đây là cha ruột của anh ta sao?

Về phần người mẹ kia của anh ta, vậy vẫn nên quên đi, ngày hôm qua cầm mười đồng từ bà ấy, ánh mắt bà ấy nhìn anh ta còn giống như mang theo dao, vì vậy anh ta trực tiếp quay đầu vê khóc với vợ anh ta.

Nhưng không có an ủi như trong dự liệu.

"Một tháng ba mươi đồng, vậy anh nhất định phải đi, mỗi ngày đều phải đi, đánh thì đánh, anh sẽ quen thôi. Nghe xem, đây là người vợ tối qua ôm anh ta nói lời nhỏ nhẹ saol Các người từng người từng người, đều không xem tôi là người!" Quý Kiến Hà ôm gối nói. "Kêu gào cái gì, được rồi, buổi trưa làm một bữa ăn ngon cho anh. Tô Quyên nói.

Vậy là bữa trưa ăn không tệ, hiện tại cô ta tự mình làm bếp, gạo và mì tất cả đều là hôm nay trời vừa sáng cô ta đi mua về, không ăn cùng người mẹ chồng kia.

Ăn xong Quý Kiến Hà bắt đầu ngủ, ngủ thẳng một lúc bị Tô Quyên gọi dậy: "Sắp đến giờ rồi, nên lên núi thôi, mau đi đi." "Quyên à, anh ngủ tiếp đã rồi lên sau." Quý Kiến Hà lại bắt đầu. Có điều vô dụng, Tô Quyên vẫn cứ kéo dậy, sau đó lúc gần sáu giờ rưỡi thì Quý Kiến Hà ve nhà, hào quang cả người phảng phất đều mất đi.

Anh ta bên này thì tình cảnh bi thảm, Tô Đan Hồng bên kia còn đang oán giận: "Anh nói anh cả một ngày trời cũng đủ bận nồi, còn dành thời gian để ý đến anh ta làm gì, muốn chỉnh cũng chờ làm việc xong hết đã, vào mùa đông không có việc gì để làm đó."

Quý Kiến Quân cười nói : "Hiện tại Tô Trư Mao và Hứa Hà Sơn đều phụ một tay, anh cũng không có việc gì, luyện một chút cũng tốt." Tô Đan Hồng nhìn anh rồi đuổi anh đi uống hoa kim ngân, cô còn có thể không biết chút chuyện trong thôn sao, Quý Kiến Hà đã ra ngoài ở riêng, hai người họ hiện tại thiếu tiên vì vậy mà Quý Kiến Hà mới tìm đến anh.

Chồng cô đã sắp xếp cho một việc như thế, còn không phải là biện pháp lúc trước đối phó với anh cả của cô sao.

Sáng sớm đánh Quý Kiến Hà xong anh muốn đi sang đập nước bên kia nhìn xem, buổi trưa ăn xong rồi ngủ trưa, còn phải đi chuyển đồ trong bách hóa, còn có đất ruộng anh cũng sẽ thường đi sang, còn muốn rút ra thời gian rảnh dạy dỗ Quý Kiến Hà, cô đương nhiên không nỡ.

Ngày mai lúc đánh người đem theo Nhân Nhân và Tê Tê cùng đi, để hai đứa chúng nó xem, không tiến bộ, anh cứ dạy dỗ bọn chúng như vậy. Tô Đan Hồng nói.

Không có lý do gì mà đặt mục tiêu ở đó không dùng không đúng sao.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 217