trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 219

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Làm sao mà Quý Kiến Quân để cậu bé làm được, cái thân thể nhỏ bé này khẳng định không chịu nổi.

Thế nhưng đến cùng cũng không đành lòng, nhân tiện nói: "Buổi trưa nhà chú bao một bữa bánh màn thầu thịt kho tàu, lúc đó cần người hỗ trợ đem thức ăn làm xong đưa lên núi, cháu giúp chú đưa đồ ăn đi nhé. Tiên công không có, có điều cho cháu năm cái bánh màn thâu trắng to cùng một bát thịt kho tàu làm thù lao." "Vâng!" Quý Phong gật đầu.

Tô Đan Hồng đi ra nhìn thấy cậu bé, cười cười: Là Quý Phong a. "Thím!" Quý Phong nhìn thấy cô, cũng gọi.

"Đợi tý, thím làm vài cái bánh trứng gà, cháu lấy mấy cái ăn thử đi." Tô Đan Hồng nói. "Không cân đâu, thím giữ lại cho mấy đứa Nhân Nhân ăn là được rồi." Quý Phong nghe vậy vội vàng nói.

Thế nhưng Tô Đan Hồng đã đi vào, Quý Phong thấy thế thì muốn đi, Quý Kiến Quân nói: "Thím của cháu kêu cháu lấy về ăn thì lấy ve ăn, ngày mai làm việc chớ có lười biếng là được." Quy Phong vội nói: Vậy không được!

Tô Đan Hồng dùng giấy dầu xếp năm cái bánh trứng gà vào, để cậu bé lấy về ăn.

Quý Phong xấu hổ: "Thím, sao thím lấy cho cháu nhiều vậy." "Chỉ mấy cái bánh trứng gà mà thôi, còn chưa đủ cho chú cháu cắn hai cái." Tô Đan Hồng nói. "Về đi."

"Dạ." Quý Phong câm giấy dâu quay về.

Ba ơi, bà xem, bánh trứng gà. Quý Phong câm về nhà, lập tức đưa cho bà nội cậu bé nhìn.

"Ở đâu ra?" Bà cậu bé liếc mắt nhìn, lên tiếng.

"Thím Đan Hồng cho cháu." Quý Phong nói.

"Thím cháu tính tình tốt, cháu cũng không thể cứ qua lại trước mặt cô ấy." Bà cậu bé nghe vậy thì cau mày nói.

Trong thôn không chỉ có nhà bà là có mỗi bà và cháu trai, còn có vài gia đình khác, có điều bất kể là ai thì đều nhận được không ít sự săn sóc của Quý Kiến Quân. Ngày lễ ngày Tất, Quý Kiến Quân đều sẽ đưa qua một giỏ đồ, ví như sau Tết năm ngoái, anh đều đưa cho mỗi nhà hai mươi lăm cân gạo và mì, sau đó còn có một chút thịt và trứng. Những gia đình khác trong thôn đều nhận rồi, bà tự nhiên cũng nhận.

Lại như Tết năm nay, những ngày Tết Đoan Ngọ, Tết Trung Thu v. v... anh cũng sẽ tặng cho mấy gia đình bọn họ đồ hoặc một ít trứng gà, hoặc một ít gạo và mì, không phải quá nhiều nhưng tóm lại cũng có thể khiến tháng ngày của bọn họ dễ chịu hơn một chút.

Quý Kiến Quân có thể làm như thế, vậy dĩ nhiên là được trong nhà đồng ý, mà danh tiếng của Tô Đan Hồng cũng nổi tiếng trong thôn, nhét đồ ăn gì đó cho cháu trai của bà, trước đây cũng từng có. Lần trước cô ấy bảo cháu trai bà ôm nửa rổ anh đào trở về, thỉnh thoảng nhà bà cũng có thể ăn dâu tây.

Đương nhiên, đó cũng là vì nguyên nhân vào lúc vào mùa trái cây Quý Phong lên núi hỗ trợ.

Quý Phong giải thích một hồi, bà Quý Phong lúc này mới gật đầu, không he nói gì.

"Muốn làm bánh màn thâu trắng to, vậy ngày mai bà cũng lên núi hỗ trợ nhé? Cháu nói với chú Kiến Quân, bà không cần tiền." Bà nội Quý Phong nói.

"Vâng!" Quý Phong gật đầu chạy tới nói. "Quay vê nói với bà nội cháu, người làm không cân tiền thì chú vẫn cần, để bà cháu ngày mai lên núi giúp đỡ, trên núi bao ăn sáng.' Quý Kiến Quân cười nói.

Quý Phong cũng nhấch mép cười lại.

Qua thêm hai ba năm nữa, Quý Phong đã có thể làm một người trưởng thành có ích rồi." Tô Đan Hồng nói.

Gần như Quý Phong là cô nhìn trưởng thành, học ba năm thì không học tiếp, hết cách rồi, trong nhà quá nghèo, vấn đề no ấm của hai bà cháu cũng không giải quyết tốt, tiền học ở đâu ra? Có điều hiện tại đã tốt hơn một chút rồi, bởi vì đã có công việc cho Quý Phong làm.

Vào mùa dâu tây, Quý Phong sẽ lên núi giúp đỡ hái dâu, bởi vì tuổi không lớn lắm, tay chân linh hoạt, thêm vào tuy rằng nghèo nhưng được dạy dỗ rất tốt, xưa nay không ăn vụng, mẹ Quý rất hài lòng.

Thế là thuê cậu bé làm công nhân hái dâu, một tháng cho cậu bé chín đồng.

Mùa dâu tây hết bận, chính là mùa dưa hấu, sau đó là những việc bên trong vườn trái cây kia, bởi vì Quý Phong thông minh lanh lợi lại biết làm việc vì vậy cậu bé là đứa trẻ choai choai duy nhất được thuê. Năm đó cũng chỉ có mười một mười hai tuổi, nhưng bởi vì dinh dưỡng không đủ, còn là một hạt đậu nhỏ, một cái chớp mắt đã mười bốn tuổi rồi, cũng lớn lên không ít.

Kết toán làm công của năm nay vẫn là Tô Đan Hồng đi kết toán, tiền công trong mùa hoa quả lân này của Quý Phong phân làm hai lần kết toán, một lân đã kết toán hai mươi đồng, sau đó một lần kết toán nhiều hơn một chút, kết toán được gân như hai mươi sáu đồng.

Mấy ngày trước cũng vừa mới kết toán, hôm nay Quý Phong vừa nghe nói đập chứa nước bên kia cần người thì đã muốn đến tìm việc, xác thực là không chịu nổi nhàn rỗi, biết kiếm sống.

"Nếu có thể ăn no, sang năm cũng không kém rồi, sang năm đã mười lăm tuổi. Quý Kiến Quân lại nói.

Mười lăm tuổi cũng được tính như là nửa người lớn rồi, đặt vào thời phong kiến cũ trước đây, mười lăm tuổi kết hôn cũng không chê lớn.

"Tu sửa đập chứa nước này phải mất bao lâu?" Tô Đan Hồng hỏi. "Chắc cỡ một tháng." Quý Kiến Quân nói.

Đây còn là bởi vì anh gọi quá nhiều người, nếu không thì làm sao có thể nhanh như vậy.

"Để hai bà cháu bọn họ bữa sáng và bữa trưa ăn trên núi đi, buổi tối thì để bọn họ tự làm. Tô Đan Hồng nói.

"Một lát nữa mẹ xuống núi em nói với mẹ đi." Quý Kiến Quân lên tiếng.

Mẹ Quý đương nhiên là muốn triệu tập người hỗ trợ, con trai của bà tập hợp hơn hai mươi người đàn ông, lượng cơm kia là nói giốn sao? Một mình bà sao mà làm được.

Tô Đan Hồng nói: "Bà nội Quý Phong nói lên núi hỗ trợ, bà ấy không cân tiên công, mẹ bao hai bà cháu cậu bé bữa sáng và bữa trưa.

'Được, lát nữa mẹ sẽ qua đó nói với bà ấy, năm đó bà ấy cũng là người làm việc có tay nghề tốt." Mẹ Quý nói.

Những người khác, hãy để tự mẹ Quý đi tìm, mẹ Quý tìm hai người trẻ tuổi Lý Thúy Hoa và Vương Hồng Hoa, lại tuyển một chị em tốt, lại thêm bà nội Quý Phong, còn có đứa nhỏ choai choai Quý Phong này hỗ trợ, nhân số tuy rằng không tính là dư dả nhưng cũng không kém nhiều, dù sao ngoại trừ bà nội Quy Phong cùng Quý Phong thì những người khác cũng muốn tiên công.

Mà những người này muốn tiên công, vậy dĩ nhiên là không bao cơm, có điều sau khi làm xong thịt kho tàu, mẹ Quý vẫn sẽ để mỗi nhà bọn họ cầm nửa bát canh nóng về ăn với cơm, mẹ Quy cũng nói rõ, bà nội Quý Phong cùng Quý Phong đến đây hỗ trợ không lấy tiên công cho nên bà lo cơm ở đây, mọi người đương nhiên cũng không có ý kiến.

"Thằng nhóc này, được rồi đó." Sau khi Quý Phong ăn hai cái bánh màn thâu, muốn câm thêm cái thứ ba, bà nội Quý Phong đã gõ cậu bé một cái. Mẹ Quý nhìn thấy thì nở nụ cười, cầm lại cho Quý Phong một cái, nói: "Tiểu Phong muốn ăn thì để nó ăn, giờ không phải lúc trước, không cân gò bó nhiều như vậy, hơn nữa thân thể nó hiện tại đang lớn, bà không cho nó ăn nhiêu một chút thì làm sao lớn?" Nói xong lại lấy cho Quý Phong mấy khối thịt ba chỉ lớn thịt mỡ xen nhau: "Tiểu Phong cháu ăn nhiều một chút."

Cám ơn bà thím!" Quý Phong cũng không khách sáo, vơ vét thịt ăn với màn thầu, ăn say sưa ngon lành.

"Cái thằng nhóc này." Bà nội Quý Phong lườm cậu bé: 'Làm chút việc đó nào đáng ăn như thế?” "Mấy người bọn họ ấy à, một tháng tôi cho tám đồng đấy, tám đồng còn chưa đủ cho hai người các bà ăn một bữa sáng sao? Mẹ Quý nói, bà nội Quý giúp đỡ nặn bánh màn thầu chưng bánh màn thâu, Quý Phong phụ trách nhóm lửa chuyển củi, làm không ít việc. Mẹ Quý lại câm cho Quý Phong cái bánh, cũng lấy một bát canh xương, nói: "Ăn xong thì Tiểu Phong xuống núi gọi chú Kiến Quân tới, hôm nay là ngày đầu tiên làm việc, cho bọn họ ăn một bữa thịt kho tàu ngon, sau này thì không tốt như vậy đâu."

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 219