phải ra tiền đâu?
Chỉ để sửa lại một cái đập chứa nước lớn như vậy, ước tính của mẹ Quý sẽ tốn là hai ngàn đồng để làm một cái nền!
Cho nên bữa cơm trưa của ngày hôm nay, sẽ có thể cho mọi người ăn những món khiến họ hài lòng, nhưng ngày hôm sau thì chắc chắn sẽ không có như vậy nữa.
Chỉ có điều là vẫn có thịt, mẹ Quý và hai bà cháu Quý Phong làm bánh bao lớn cho bọn họ, nhưng còn thịt thì đổi thành món dưa chua xào thịt.
Dưa chua nhiều, nhưng thịt thì không thể nhiêu được.
Dù sao hiện tại giá thịt heo cũng tăng lên không ít, rất đắt, nửa cân đã tăng lên tâm hai đồng năm. Quý Kiến Quân không muốn mua, anh trực tiếp g.i.ế.c một con heo ở trên núi, sau đó lấy thịt heo đó nấu cơm cho công nhân ăn. Vivay Quy Kien Quan con bi me Quý mắng cho một trận, nói anh là ông chủ tốt, một tháng còn trả cho người ta ba mươi đồng. Bây giờ công việc đồng áng đã kết thúc mùa, rất nhiêu người không có công việc để làm, có chỗ còn thuê một tháng ba mươi đồng không bao cơm vậy mà cũng có rất nhiêu người đổ xô nhau đi làm.
Nhưng còn anh, một tháng đã trả ba mươi đồng, còn ký hợp đồng bao cơm, vậy một tháng sẽ tốn biết bao nhiêu tiên đây? Hơn hai mươi người đàn ông ăn cơm, còn mấy người phụ nữ thì phải chịu khổ hấp phải hấp bánh bánh bao để cho những người công nhân ăn đến ướt cả người vì mồ hôi!
Quý Kiến Quân cười nói: eu là người trong thôn, con cho bọn họ ăn một chút cũng không sao, nhưng sau này con có việc gì, chỉ cân gọi một tiếng thì bọn họ sẽ chạy đến đây giúp đỡ."
Sống trong một thôn, Quý Kiến Quân đương nhiên biết phải làm sao để duy trì tốt một mối quan hệ, nhất là hiện tại, anh càng ngày càng có nhiêu thứ hơn, cũng muốn giữ được nhiều mối quan hệ, càng giữ được nhiều, thì sau này sẽ đỡ hơn.
Không bằng hào phóng một chút, không chỉ được người ta khen ngợi, mà ngay khi anh giải thích với vợ, thì vợ cũng khen anh là một người đàn ông biết làm việc lớn.
Hơn nữa cô cũng yên tâm để anh cứ mạnh dạn làm theo ý mình, không cần phải lo lắng xem cô sẽ nghĩ gì.
Tô Đan Hồng nói thật lòng, cô thấy suy nghĩ của chồng cô cũng càng ngày càng chín chắn hơn nhiều, cho nên cô cũng sẽ không can thiệp vào công việc của anh.
Bởi vì anh có thể làm điều đó rất tốt, giống như anh đã tặng gạo, mì và trứng gà cho những gia đình neo đơn vào những dịp tết. Tô Đan Hồng cũng giúp đỡ một phần nào, cô coi như đây là tích phúc cho hai đứa con trai của cô, và cũng muốn tích phúc cho hai đứa con trong tương lai còn chưa ra đời.
Mà người dân ở trong thôn, bởi vì việc làm này của Quý Kiến Quân, cũng khen ngợi anh hết lời, dù sao đều là người ở trong một thôn, ai mà không từng rơi vào giai đoạn khó khăn?
Quý Kiến Quân làm như vậy chính là muốn chứng minh mình không quên cội nguồn, cho dù anh đã phát triển và thành đạt, nhưng anh vẫn nhớ đến những người trong thôn, cho nên sẽ mang lại một chút lợi ích cho người trong thôn ấy. Và đương nhiên, cũng có một số người không hiểu điều đó, sẽ vụng trộm nói ra những lời cay đắng, nhưng những lời nói đó, những người kia ít khi nào dám nói ra bên ngoài, bởi vì đa số mọi người, đêu là những người lớn tuổi, lời nói cũng sẽ có mức độ tin cậy cao hơn, và họ đều khen cũng như ghi nhớ ơn của Quý Kiến Quân.
Không những vậy, giá thu mua khoai lang năm nay, Quý Kiến Quân đã nói, khoai lang ở trong thôn này sẽ được anh thu mua lại với giá cao hơn những thôn khác hai xu.
Chẳng phải là đang chiếu cố cho người trong thôn sao? Người trong thôn cũng rất là vui vẻ, khi đi ra ngoài cũng cảm thấy tự hào vì được là người cùng thôn với anh.
Sau ngày làm việc, mọi người cũng đã trở ve hết.
"Trưa hôm nay anh đã ăn gì vậy?" Thấy người đàn ông của mình trở về, người vợ lập tức hỏi.
"Vẫn là bánh bao hấp, nhưng mà ăn kèm là thịt xào với bắp cải chua, ăn cũng rất ngon." Người đàn ông kia nhếch miệng cười nói.
Dù đi làm cả ngày rất mệt, nhưng không thể không thừa nhận, giữa trưa được cho ăn rất no bụng, bánh bao trắng bự, tuy rằng ăn chung với dĩa bắp cải xào thịt, nhưng thịt thì khá ít, nhưng món ăn đó vẫn rất thơm, ăn ngon hơn ở nhà làm nhiều! Mấy người vợ cũng hiểu, người đàn ông của họ phải kéo đá để tu sữa lại đập chứa nước cũng không hề dễ dàng gì, vì thế cũng không nói gì nhiều, dù sao một tháng cũng được nhận đến ba mươi đồng.
Ở trong thôn bọn họ, ba mươi đồng này có thể dùng được trong một khoảng thời gian dài. "Vậy sao anh không đem về đây một ít?" Người vợ trực tiếp hỏi. "ÐĐem cái gì về chứ, anh ở bên kia ăn của người ta không ít, ngay cả bản thân còn thấy ngại ngùng, phải là kẻ không biết xấu hổ như thế nào mới có thể gói thức ăn đem vê nữa hả? Hơn nữa, anh làm việc cả ngày, bỏ thức ăn vào trong người, khi lấy ra sẽ toàn mùi hôi! Người đàn ông tức giận nói.
"Vậy anh cũng không biết nghĩ cách để đem về sao?"
"Mọi người ở bên đó đều ăn rất nhiều, hơn nữa người đi làm ở đó không ai gói thức ăn mang vê nhà cả, với lại Kiến Quân tu sửa lại đập nước này, coi như là việc làm chính nghĩa, vì đập nước này cũng là để cho mọi người cùng dùng. Người đàn ông nói ra tình hình chung. "Cái gì mà cùng sử dụng, hiện tại cũng là anh ta nhận thầu!" Người phụ nữ này không quan tâm nhiều thứ như vậy, vì chỉ muốn thấy cái lợi ở trước mắt mình.
"Nhận thâu thì nhận thầu, cũng là do người ta bỏ tiên ra, đập chứa nước này được anh ta cho tu sửa lại, cũng chẳng phải là chỉ vì muốn tránh trường hợp đập bị bể do mưa lớn sao? Nếu như sau này, ruộng có thiếu nước vậy đi tìm chỗ nào có nước để lấy đây? Nếu anh ta không trả tiên, không bao cơm, thì thật ra những người như tụi anh cũng đều phải đến giúp một tay. Người đàn ông nói. Nhưng không chỉ mỗi mình người đàn ông này, những người đàn ông khác đều nói như vậy. Nhất là những người vợ trong nhà không hiểu chuyện, còn cho rằng người đàn ông của họ được cho ăn ngon ở bên ngoài, mà còn không biết mang ve cho gia đình, còn nói những câu gây khó dễ.
Nhưng chỉ cần tỏ ra tức giận một chút, thì những người đàn bà này cũng sẽ an phận ngay, cũng chẳng dám nghĩ đến việc đó nữa.
Xây một cái đập chứa nước để cho mọi người cùng dùng, nhưng mà vẫn phải trả ba mươi đồng còn cho ăn một bữa ăn với bánh bao lớn và thịt, ăn xong còn có canh xương sườn hâm uống, vậy mà còn dám gói thức ăn đem về, như vậy là quá đáng lắm.
Còn có nhiêu cặp mắt nhìn mình như vậy, sẽ xấu hổ đến mức không biết nói sao.
Hơn nữa, nếu mà thật sự làm như vậy, chỉ sợ sau này Quý Kiến Quân cũng sẽ không thuê nữa.
Mà Quý Kiến Quân cũng không biết chuyện trong nhà của mấy người đàn ông này, cho dù có biết, anh cũng không quan tâm. Nếu người đàn ông đó làm việc không tệ, thì một con heo tâm ba trăm cân anh cũng có thể g.i.ế.c để cho họ ăn mà có sức làm việc.
Nhưng đừng có mang theo bất cứ tâm tư gì, vì nếu để anh biết sẽ trực tiếp gạch tên người đó ra khỏi danh sách.
Chỉ có điều, đám đàn ông kia đều là kẻ có sĩ diện cao, cho nên chưa từng làm ra chuyện gì mất mặt.
Những người đàn ông này mất hai mươi bảy ngày để xây dựng lại một đập chứa nước, đem nhiệm vụ anh giao hoàn thành. Nói là xây lại đập nước, nhưng thật ra là sửa lại đê ở bên bờ một lân, hơn hai mươi người đàn ông vì buổi trưa được ăn cơm no, cho nên hiệu suất làm việc cũng không thấp. Hơn nữa, có thể do được Quý Kiến Quân lựa chọn, nên những người đến đây làm việc deu là những người đứng đầu về chuyện làm việc nhanh, vì anh hiểu rõ thôn mình, nên anh cũng tự chọn những người mà anh cảm thấy có thể làm được việc, còn đối với những người ở thôn khác, anh phải đành đi tìm trưởng thôn để tìm hiểu thêm.
Sau khi làm xong việc, Tô Đan Hồng thanh toán tiền cho Vương Hồng Hoa và những người khác.
Còn về phần Quý Phong và bà của cậu ấy, sẽ không tính, vì đã bao hai bữa an là bữa sáng và bữa trưa, cho nên tốn cũng không ít tiên, nhất là Quý Phong vẫn còn nhỏ tuổi, cho nên lượng cơm của cậu ấy ăn cũng không ít.
Nhưng vẫn không tính vào tiên công.
Mẹ Quý hôm nay đã đi đến đó, hỏi: "Cha con có đến đây xem, sau khi trở vê đã nói với mẹ đập chứa nước đã được làm xong. Quý Kiến Quân mỉm cười nói: "Dạ, con đã đi tìm Lý Trí để bàn bạc, em ấy rất thông minh, cho con không ít ý kiến, nên mới có thể làm xong nhanh đến vậy." Đối với người em rể Lý Trí này, Quý Kiến Quân khá là hài lòng. Mẹ Quý nói: "Vậy tổng cộng là bao nhiêu tiên." Điều mà mẹ Quý quan tâm lại là điều này.