trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 221

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Quân nói.

Mẹ Quý nghe thấy số tiên cũng không phải vượt quá mức dự đoán của bà, vì thế bà thở phào nhẹ nhõm, nói: Năm nay con làm mấy việc này xong rồi, cũng nên biết tiết kiệm ít tiên, Nhân Nhân và Tê Tê cũng sắp đi học rồi."

"Dạ, mẹ cứ yên tâm, con biết việc này mà." Quý Kiến Quân gật đầu nói.

"Nếu con đã biết, vậy thì mẹ cũng không nói nữa, Đan Hồng nó không quản thúc con, nhưng con cũng đừng làm chuyện quá đáng." Mẹ Quý nhỏ giọng nói. "Dạ, con hiểu rõ vợ con ạ.' Quý Kiến Quân nói.

Mẹ Quý không quan tâm anh nữa, bà trở vê, vừa trở về núi đã nói với người bạn già của mình rằng: "Kiến Quân nói là hai ngàn ba, cũng không quá đắt."

Cha Quý chỉ nhướng mí mắt một chút, cũng không nói gì nhiều, xây dựng lại đập chứa nước cho vững chắc hơn mà số tiền chỉ có hai ngàn ba? Chỉ sợ đó chỉ là một nửa của số tiên đó! Cuối cùng thì đều là đàn ông, ánh mắt của cha Quý so với mẹ Quý vẫn là nhìn thấu đáo hơn một chút.

Số tiên mà Quý Kiến Quân xây lại đập chứa nước lần này, nhiêu hơn rất nhiều so với số tiền anh bỏ ra để ký hợp đồng nhận thầu. Tổng cộng anh đã tiêu tốn hết năm ngàn đồng.

Về cơ bản thì tất cả tiền kiếm được trong năm nay, đều đổ vào hết con đập chứa nước này, nhưng mà Quý Kiến Quân cảm thấy việc làm này của mình không sai chút nào.

Bởi vì anh đã giám sát toàn bộ quá trình của con đập, tất cả công nhân bao gồm cả Quý Kiến Hà cũng không trộm lười biếng, và tất cả đã hoàn thành công việc một cách xuất sắc và nhẹ nhàng.

Mấy năm trước, khi biết trời sẽ mưa to, vì tránh để người nhà lo lắng, anh mới không biểu hiện gì nhiều, không thì thực ra anh vẫn có chút lo lăng cho cái đập chứa nước này, không biết có xảy ra chuyện gì nữa không. Nhưng bây giờ thì đã khác, miễn là không phải mưa quá lớn đến nỗi đập nước không chứa nỗi, thì cũng sẽ không còn chuyện gì nữa, anh cũng có thể không còn lo lắng vê chuyện đó nữa.

Hơn nữa ở bên đó còn được anh giăng lưới bao quanh, toàn bộ khu vực nơi đó đều là đất của Quý Kiến Quân.

Anh trồng vài cây ăn quả ở trên đỉnh đồi ở gân giữa lòng hồ, rải thêm vài hạt giống cỏ, đầu năm sau anh sẽ đi mua một ít dê về thả ở đây.

Thật ra ở chỗ bên kia vẫn có thể nuôi vịt, nhưng mà chuyện này cũng phải chờ đến mùa xuân năm sau sẽ làm, hiện tại trước mắt chỉ có thể làm bao nhiêu đây, trời cũng bắt đầu có sương rồi.

'Vợ à, em làm món gì mà thơm vậy." Quý Kiến Quân hỏi khi đi vào nhà.

"Giò heo." Tô Đan hồng nói. "Cũng không tệ, để cho anh hai cái móng chân." Quý Kiến Quân nói.

"Đã biết" Tô Đan hồng mỉm cười, nhanh chóng hoàn thanh xong món giò heo, mùi hương thơm hấp dẫn lòng người.

Cô nói: Anh đem qua cho cha mẹ ít đi.

"Bây giờ còn sớm lắm." Quý Kiến Quân nói, anh nhìn đồng hồ, hiện tại chỉ mới có bốn giờ ba mươi.

"Mấy ngày nay mẹ cũng đã rất mệt, em cũng đã nấu xong cơm rồi, anh chỉ cân đem qua bên đó thôi, để cho cha mẹ ăn sớm một chút." Tô Đan Hồng nói. Công việc bắt đâu từ tháng mười, giờ cũng đã qua tháng mười một. Hơn một tháng nay, mẹ Quý phải dẫn dắt Vương Hồng Hoa và những người khác vội vã làm việc, đến giữa trưa còn phải cùng thím Thái đi làm bánh hồng, ngay cả cha Quý cũng sang giúp đỡ một tay, nhưng công việc vẫn còn rất nhiều.

Tô Đan Hồng phải chăm sóc cho Yên Nhi, Nhân Nhân và Tê Te, tuy cô không tham gia vào làm việc, nhưng cũng biết mẹ chồng vất vả như thế nào.

Chính vì điều đó nên cô đã đuổi thẳng tay Quý Vân Vân đi, không có Quý Vân Vân làm phiền nữa, chẳng phải tâm tình của mẹ chồng cũng tốt hơn nhiều rôi đó sao?

Tô Đan Hồng nhanh chóng xào thêm hai món khác, đều là hai món có dinh dưỡng tốt, một món là bí đỏ xào tỏi, một món là cá mè. Cá mè là lấy ở phía đập chứa nước về, bây giờ đập chứa nước cũng đã bắt đầu đánh cá, mỗi ngày bác cả Quý và Tô An Bằng đêu đến đó đánh cá, cô cũng lấy lại một ít gửi ve bên chỗ cửa hàng ở thành phố đại học bán, còn bao nhiêu thì giữ lại cho nhà mình ăn, còn nấu thêm món canh rong biển.

Sau đó cô để cho Quý Kiến Quân dùng cặp lồng đựng cơm mang thức an di dù sao người đàn ông này có sức lực lớn, cho nên cô cũng không khách sáo mà sai vặt anh một chút.

Quý Kiến Quân cười cười, cũng đứng dậy mang cơm đi.

Mẹ Quý đang chuẩn bị đi nấu cơm thì đã thấy anh đến, bà hỏi: "Sao con lại đem cơm đến đây." "Vợ con nói mẹ mấy ngày nay đã rất mệt và vất vả, cho nên muốn mẹ nghỉ ngơi một chút, cơm tối này là do cô ấy nấu” Quý Kiến Quân nói rồi cũng dọn món ăn ra.

"Tùy tiện nấu vài món là được, cần gì phải nấu một bữa ăn phong phú đến như vậy." Mẹ Quý mỉm cười nhìn những món ăn.

"Vì vợ con có hiếu thôi." Quý Kiến Quân cười nói, rồi nhìn sang cha Quý.

"Cha, cha và bác cả cũng uống một chén di con sẽ đi mời bác cả đến đây."

"Được thôi." Cha Quý gật đầu. Quý Kiến Quân đi mời bác cả Quý đi đến, đợi cho bọn họ bắt đầu dũng bữa, Quý Kiến Quân cũng trở vê nhà.

Tô Đan Hồng cũng đã chuẩn bị xong bữa ăn, một nhà bốn người cũng bắt đầu ăn cơm, lúc này Nhân Nhân đã có thể tự mình ăn, còn Tê Tê vẫn phải đút, sau khi thằng bé ăn xong lại tự ra ngoài dạo chơi, lại bị cha mình bế về đặt ngồi ở trong vòng tay.

"Lần trước lúc anh đi tìm Lý Trí, cậu ấy nói Vân Vân đã có thai. Quý Kiến Quân vừa ăn vừa nói. "Có thai?" Tô Đan Hồng ngạc nhiên nói: "Cô ấy giấu hay thật." Nhưng mà mẹ chồng của cô cũng chưa từng nói cho cô biết điều này, vậy có lẽ là, mẹ chồng của cô cũng chưa biết được tin này, bây giờ Tô Đan Hồng cũng đã biết được, vì sao Quý Vân Vân thường hay cáu gắt.

Nhưng cô ta có thai thì cứ có thai thôi, làm giống như chưa có ai từng mang thai qua bao giờ, chính cô cũng đã sinh được hai đứa con trai nữa kìa.

Dù sao thì Lý Trí cũng đã nói cho Kiến Quân biết, vậy hẳn là muốn nhờ Kiến Quân nói lại cho mọi người, chỉ là lân này anh quá bận rộn, cho nên bây giờ mới nhớ đến chuyện này.

"Vậy chờ ngày mai mẹ tới đây, em cũng sẽ nói lại cho mẹ biết." Tô Đan Hồng nói.

"Lân trước anh đến đó, tính tình con bé vẫn xấu như vậy, nếu mẹ muốn đi thăm thì em cứ để mẹ đi, em không cân phải đến đó." Quý Kiến Quân nói.

Anh sẽ không để cho vợ mình phai nhin sac mat nguoi khac mà sống.

"Em biết rồi." Tuy rằng Quý Vân Vân đã không còn có thể bắt nạt được cô, nhưng được chồng mình che chở khiến cho Tô Đan Hồng cũng cảm thấy rất thoải mái.

Ngày hôm sau, khi mẹ Quý đến đây, Tô Đan Hồng đã nói với bà: "Tháng trước dượng út đã nói với chông con vê chuyện đó, nhưng do chồng con bận quá vì vậy mới quên mất, tối hôm qua anh ấy mới nhớ đến mà nói cho con biết."

"Mang thai sao? Vậy thì tốt rồi, nhưng chúng ta cũng không cần phải quá lo cho nó, dù sao nó cũng còn có gia đình nhà chồng lò mà" Thái độ của mẹ chồng hoàn toàn năm ngoài dự đoán của cô.

Tô Đan Hồng nhìn mẹ chồng, hỏi: "Mẹ có muốn mang một ít trứng gà, qua đó thăm cô ấy không?”

"Mẹ để dành trứng gà là để bán, sau này cho cháu nội của mẹ đi học đại học, cân gì phải đem qua bên đó? Mẹ Quý nói. Không thể không thừa nhận rằng, bà đã tức giận, rất tức giận.

Đứa con gái này đã mang thai bao lâu rồi, chỉ biết là tháng trước mới báo tin, bây giờ thì đã được bao nhiêu tháng rồi?

Cô ta ở ngay trên thị trấn, vậy mà lại chẳng thể về đây thông báo tin vui, dù chỉ một lần!

Tất nhiên, mẹ Quý tuyệt đối không có trách đứa con trai thứ ba của mình, vì bà biết Quý Kiến Quân lân này bận biết bao nhiêu, làm gì có thời gian mà để nhớ đến những chuyện này? Nhưng mẹ Quý lúc này vẫn rất giận.

Nếu như đứa con gái ấy cũng bận, hoặc có công việc, vậy thì bà cũng cho qua, nhưng rõ ràng con bé ở nhà, là do Lý Trí nuôi con bé, con bé có thể bận việc gì cả một ngày, vậy mà cũng chẳng báo tin cho bà biết dù chỉ một lời?

Con bé là đang tự cho mình là ai đây?

Ai đủ kiên nhẫn để chiêu theo sắc mặt của con bé nữa?

Cho nên ngay cả một rổ trứng gà, mẹ Quý cũng không cho cô ta, lúc trước cô ta ra yêu sách như thế nào, bà vẫn luôn chiêu theo coi như đã quá nhân nhượng, lân này thì không thế nữal

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 221