trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 223

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

'Không, em sẽ đi làm!" Quý Vân Vân nói.

"Vậy đợi sang năm anh sẽ về thăm mẹ, cũng nói với mẹ, nhờ bà ấy chăm đứa nhỏ giùm." Lý Trí cũng chỉ có thể nói như vậy. Quý Vân Vân hừ một tiếng, cũng không thèm quan tâm anh nữa. Lý Trí lắc đầu, cũng không nói thêm gì.

Vê phần mẹ Quý ở bên này, bà cũng hoàn toàn không lo lắng gì, dù sao đứa con gái này cũng đã được gả đi, nếu tốt đẹp thì hãy trở vê, còn không tốt đẹp vậy thì cũng đừng trở vê. Hiện tại bà đã rất kiên quyết! Nhất là khi nói đến đứa con gái này, bà cũng lười quan tâm đến. Vì hôm nay đã bước vào mùa đông, cho nên Tô Đan Hồng cũng làm rất nhiều sủi cảo với những nhân bên trong khác nhau.

Te Tê thì rất thích được ăn tôm lột vỏ, cậu bé này đã được một tuổi rưỡi rồi, răng nhỏ cũng bén hơn, khi ăn gà luộc cũng đòi được gặm chân gà, ăn sủi cảo cũng dùng sức mà nhai, hiện tại đã có thể tự mình ăn mà không còn cần đến mẹ đút, còn có chút ghét bỏ cho là mẹ cậu bé làm cậu bé thấy vướng bận. Nhân Nhân thì không có kén ăn, cho gì nó cũng sẽ ăn, nhưng có lẽ món thích nhất của nó chính là sủi cảo nhân thịt bò.

Còn với Quý Kiến Quân, anh không chọn gì nhiều, bởi vì sủi cảo của vợ anh làm là không thể nào chê được, dù là nhân gì cũng đều rất ngon, anh đều thích.

Cô cũng đem đến cho cha mẹ Quý một ít, bác cả Quý cũng được phân.

Bác cả Quý than thở nói: "Vẫn là ánh mắt nhìn người của em dâu tốt, có thể chọn cho Kiến Quân một người vợ còn giỏi hơn mấy gia đình khác nhiều."

Đây cũng là lần đầu ông ấy nói những lời như vậy, nhưng thật sự thì cô không có gì để chê hết, vợ của Kiến Quân là đứa con dâu có hiếu, có cái gì cũng đều sẽ mang đến đây. Dù em trai và em dâu của ông ấy, chỉ nhỏ hơn ông ấy hai tuổi, nhưng mà ông ấy lại thấy cả hai lại trẻ rất nhiều, đây cũng không phải là do được ăn ngon sao?

Mẹ Quý rất thích nghe người khác khen Tô Đan Hồng, nên bà cũng cười nói: "Bác cả cũng đừng cảm khái như vậy, em thấy vợ chồng của Kiến Xuyên sau này cũng hiếu thảo không kém đâu.

' Đúng là không kém, nhưng mà hiện tại tôi vẫn còn có khả năng làm việc, cho nên cũng không cần tới tụi nó nuôi." Bác cả Quý cùng rất biết tính toán, hiện tại tiên lương mỗi tháng của ông ấy là hai mươi đồng, ông ấy để lại cho bản thân mười lăm đồng, còn năm đồng thì đem đi cất, hiện tại thì cũng đã tiết kiệm được không ít.

Ông ấy muốn tìm thời gian để lên thị trấn làm một cuốn sổ tiết kiệm, đến lúc đó thì ông ấy đem tiên mà mình đã để dành bỏ vào trong sổ, chờ sau này về già vẫn có tiền để dưỡng già, còn về phân hai đứa con. Đứa con trai út thì ông ấy biết đã không thể trông cậy vào được nữa, còn về phân đứa con lớn, ông ấy cũng sẽ không để nó chịu thiệt quá nhiều, nếu đứa con đó hiếu thảo, thì sau này tiên dưỡng già của ông ấy sẽ để dành lại cho đứa con trai lớn này.

Bác cả Quý sau khi ăn xong thì đi đến vườn trái cây thứ hai, ông ấy cũng tình cờ gặp đứa con trai cả của mình ở dưới chân núi. Quý Kiến Xuyên nhìn thấy cha mình, cười nói: "Cha ở bên chú hai ăn cơm rồi ạ?”

"Ừm”" Bác cả Quý nói.

"Nhà của con có làm sủi cảo, cho nên con định đến đây mời cha vê ăn cùng" Quý Kiến Xuyên nói.

Bác cả Quý gật đầu, nói: "Con có tấm lòng là cha vui rồi, con cứ ăn đi, cha đã ăn ở chỗ chú hai rất nhiều rồi, giờ cũng ăn không nổi nữa."

Quý Kiến Xuyên đành quay trở vê, vợ của Quý Kiến Xuyên là Lí Hà Hoa chỉ thấy mỗi mình anh ta trở về, cho nên đi lên hỏi: "Cha đâu anh?"

"Cha đã ăn ở bên chỗ chú hai rồi." Quý Kiến Xuyên nói.

Lí Hà Hoa nghe vậy, cũng nói: Luc nay em đã nói với anh qua đó sớm hơn một chút, vậy mà anh không nghe, em cũng đoán được cha đã ăn bên đó.'

"Anh cũng có biết nhà bên đó ăn cơm sớm đâu, với lại cha thường tới lui nơi đó nhưng có bao giờ chịu ở lại ăn đâu." Quý Kiến Xuyên nói, hiện tại mới năm giờ, ngày thường đều là năm giờ rưỡi nhà bên kia mới bắt dau dùng cơm.

"Bây giờ cha cũng đã ở luôn trên núi, vậy mà mẹ cũng không quan tâm, thăm hỏi, mẹ cũng thật là... Lí Hà Hoa nhíu mày nói.

Quý Kiến Xuyên nói: "Dù sao thì anh cũng đã tính toán xong hết rôi, sau này anh sẽ nuôi cha, còn mẹ thì sẽ để cho Kiến Hà nuôi, chuyện này anh cũng không muốn nghĩ nhiều nữa." Hơn nữa anh ấy còn cảm thấy mẹ của anh ấy cũng đã bỏ mặc cha luôn rồi, nhìn cha của anh ấy hiện tại xem, đã già đi rất nhiều, anh ấy nghe nói từ lúc vào mùa đông đến giờ, Kiến Quân đều sẽ nấu một ít trà cùng với táo đỏ và quả thanh yên, mang đến cho ông ấy uống, rất dễ đả thông khí huyết.

Năm trước còn thiếu nợ rất nhiều, hiện tại thì đã già rồi, liệu anh ấy có đủ để bù đắp cho cha mình không? Chỉ là điêu kiện gia đình của anh có hạn, lại đông con.

Nhưng anh ấy cũng thấy rõ, Quý Kiến Quân cũng đối xử tốt với cha của anh, tuy rằng để cha anh ở trên núi, nhưng điều kiện ở nơi đó lại vô cùng tốt, trên tường còn treo một cái đồng hồ Chương lon, cai nay cung khong có ít tiên đâu.

Nhìn tình trạng của cha anh ấy hiện tại, thì so với lúc trước đã tốt hơn nhiều rồi.

Lí Hà Hoa nói: "Ở nhà của chú hai chắc có lẽ cha ăn cũng không ngon miệng lắm, hay là anh tìm thời điểm nào đó, nói với cha, để cha đến nhà chúng ta ăn, được không?”

"Thôi đi, em sống ở đây bao nhiêu năm rồi mà vẫn không có tinh tế gì hết, bao lâu nhà chúng ta mới được ăn thịt, thức ăn của nhà chúng ta làm sao so với bên nhà của chú út, anh đã từng thấy phần cơm bên đó rồi, đều có trứng và thịt" Quý Kiến Xuyên xua tay nói.

Lí Hà Hoa cũng không nói gì nữa.

Quý Kiến Hà cùng Tô Quyên làm sủi cảo, Tô Quyên nói: "Cha của anh một tháng đều đưa cho mẹ hai mươi đồng, vậy còn mười lăm đồng kia để ở đâu vậy?" Vừa nghe xong lời Quý Kiến Hà đã biết vợ của mình muốn gì, anh ta tức giận nói: Anh khuyên em vẫn là đừng nghĩ đến nữa, mười lăm đồng kia cha cũng sẽ không cho chúng tal"

"Em cũng không phải là chú ý đến tiền bạc của cha, chẳng phải cha còn phải để dành sau này để dưỡng già sao, nhưng em nói trước với anh, cha của anh sau này có thể ăn của em, nhưng còn mẹ của anh thì em sẽ không bao giờ cho bà ấy, đừng mơ tưởng đến chuyện ăn được một hạt gạo nào của eml" Tô Quyên nói.

Quý Kiến Hà, đáp lời: "Chuyện này vẫn còn sớm lắm, sau này rồi hãy nói:

Anh ta ăn xong sủi cảo của mình, sau đó trở về giường nằm. Anh ta cũng đang mệt c.h.ế.t rồi đây, mỗi ngày anh ta đều phải đi đến chỗ đập chứa nước để bắt cá, Quý Kiến Quân cũng ra thời gian quy dinh cho anh ta, nếu như không đem cá bắt được đến đúng giờ, vậy thì anh ta cứ cho an nam dam di.

Ma trước đó, mỗi ngày anh ta đều phải đi đến đó tu sửa lại đập chứa nước, cũng phải vác đá giống như mọi người, mệt đến c.h.ế.t đi sống lại cùng những người khác, nhưng cũng chỉ có mỗi ba mươi đồng. Nhưng trước đó, anh ta đã bị đánh bao nhiêu trận trước khi anh ta có thể vác được đá?

Kể từ ngày đó đến nay, anh ta chưa từng có một ngày sống sung sướng.

Tô Quyên cũng mặc kệ anh ta, cô ta chỉ biết là mỗi tháng anh ta đều phải đưa tiền, nếu không thì cô ta sẽ không để cho Quý Kiến Hà sống tốt ngày nào! Nhung co ta van de cho Quy Kiến Hà ngủ một giấc buổi trưa, sau đó cô ta mới di gọi người dạy: "Anh không phải làm việc sao, mau thức dậy và đi làm để kiếm sống đi.

Co người đàn bà nào như em không?!" Quý Kiến Hà nhịn không được nói.

Tô Quyên hiện tại cũng không còn sợ anh ta, cô ta xem như đã nhìn ra loại người như anh, thì cô ta càng phải cứng rắn, cô ta nói: Mau chạy đi giao hàng đi, không thì tháng này chúng ta ăn bằng gì, uống bằng gì hả?"

Quý Kiến Hà mắng hai tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nhận mệnh lệnh mà rời đi. Quý Kiến Quân đã làm cho anh ta một chiếc xe ba bánh, để giao hàng hóa cho mấy cửa hàng xung quanh và thu hóa đơn, còn có rất nhiều công việc để làm. Mới sáng sớm anh ta đã phải đi bắt cá, trời buổi sáng lạnh như vậy, mà vẫn bắt anh đi bắt cá, mãi cho đến khi giữa trưa mới có thể trở về nghỉ ngơi, sau khi ăn cơm xong anh ta đi ngủ một giấc, rôi còn phải đi chở hàng hóa.

Sống đến ngày hôm nay được là do anh ta mặc kệ mọi thứ, hiện tại mẹ anh ta sẽ không cho anh ta một đồng, còn vợ anh ta cũng sẽ lại đòi ly hôn.

Ly hôn thì anh ta phải sống một minh. Haiz, vậy thì những ngày sau anh ta phải sống làm sao.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 223