trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 224

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Bị Quý Kiến Quân sai như trâu, như ngựa, Quý Kiến Hà phải chạy xe ba bánh đi giao hàng, sẵn tiện cũng thanh toán tiền bạc.

Mang tiền đem về cho Quý Kiến Quân, Quý Kiến Quân nhận lấy tiền rôi đếm tiên ngay tại chỗ, anh không sợ Quý Kiên Hà mang tâm tư gì khác với tiên của anh, nhưng mà đối với Quý Kiến Quân, anh ta cũng tuyệt đối không nên có tâm tư gì khác.

Sau này, em cứ lo việc đi giao hàng hóa thôi, còn chuyện thanh toán, sổ sách cứ để cho anh lo cũng được." Quý Kiến Quân nói.

"Được" Quý Kiến Hà đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, dù sao anh ta cũng đỡ phải đi thu tiên, như vậy cũng bớt cho anh ta rất nhiêu phiên phức.

Đợi Quý Kiến Hà di rồi, Quý Kiến Quân mới đem số tiền này về giao cho vợ mình, cũng không nhiều lắm, chỉ có hơn tám mươi đồng. Nhưng mà hiện tại còn rất nhiều người đến đây để lấy hàng hóa, vì có nhiều người mua, cho nên cũng có nhiều người muốn hàng được chở về chỗ họ vì thế cũng tăng không ít doanh thu vao chuyen nay. Năm nay thịt heo tăng giá không ít, sang năm chắc mọi người đều chuyển sang nuôi heo quá." Tô Đan Hồng nhận lấy tiên rôi nói với anh.

Cô đã đi ra ngoài mua thịt heo, bây giờ giá thịt heo đã tăng lên tận ba đồng, với giá tiền như thế này thì làm sao đây? Giá thịt bây giờ giống như muốn nằm ở trên trời luôn rồi, cho nên người khác có thể không có tâm tư nào sao, làm gì có chuyện đó?

Quý Kiến Quân gật đầu nói: "Nếu như vậy thì giá heo năm sau, chắc chắn sẽ được giảm." Vì tất cả đều nuôi heo, vậy thì làm sao mà giá thịt heo không giảm xuống?

Vậy sang năm chúng ta còn nuôi không anh?" Tô Đan Hồng lại hỏi.

"Cũng không nuôi nhiều lắm, chỉ tầm mười con là được." Hiển nhiên trong lòng của Quý Kiến Quân đã có tính toán trước. Năm nay heo to béo, làm ăn phát tài, nhưng sang năm có thể giá thị trường của thịt heo đã không còn tốt như vậy nữa, về phần nuôi thì vẫn nuôi một ít, vì vẫn có thể bán được thịt heo, dù sao để chuồng heo trống không như vậy, cũng không biết để làm gò. Heo ở trên núi đã được nuôi rất mập, tất cả đều là đã ngoài ba trăm cân, heo ba trăm cân thì vẫn xem là còn nhẹ, số cân phải nhiều hơn một chút. Trọng lượng thực sự là bao nhiêu thì phải cân sau mới biết được.

Sau khi bước sang tháng mười một, Quý Kiến Quân cũng đã bắt đầu nhàn hạ hơn rồi, bởi vì có nhiều sản nghiệp, cho nên một ngày của anh đều rất bận.

Nhân Nhân lên núi tìm Yên Nhi đang học vẽ, Tê Te thì cũng không đợi được mà di theo cha mình lái xe hóng gió.

Tô Đan Hồng đang ngôi ở nhà thêu, thêu được một nửa thì Chân Miêu Hồng đi đến đây. "Sao trong nhà chỉ có mỗi mình em vậy? Hai anh em Nhân Nhân và Tê Tê đâu rôi?" Chân Miêu Hồng cười nói.

"Dạ Nhân Nhân di lên núi rồi, Te Te thấy vậy cũng không chịu ở nhà, nên đã đòi đi ra ngoài cùng cha nó, để đi hóng gió rồi chị. Tô Đan Hồng cũng cười nói, còn rót cho chị ấy một ly trà táo đỏ. Hom nay sao chị có thời gian mà đến đây vậy?"

Chị Hồng bây giờ cũng rất bận, nên ít khi đến đây.

"Cũng gân đến năm mới nồi, năm nay chị tính không ở đây đón tết, cho nên muốn đến đây thăm hai đứa Nhân Nhân và Tề Te một chút." Chân Miêu Hồng cười nói rôi đem quà đặt lên bàn.

"Chị đến đây chơi là tốt rồi, còn đem theo quà để làm gì?" Lúc này Tô Đan Hồng mới chú ý tới, chị ấy còn mang đến nhiều đồ vật này nọ, cho nên cô nói.

"Đây đều là sữa bột nhập khẩu chị mua ở Thượng Hải mang về đây, em nhớ pha cho Nhân Nhân và Te Te uống, chị bảo đảm là uống sữa này sẽ mau lớn, khỏe mạnh” Chân Miêu Hồng nói.

Tô Đan Hồng cùng chị ấy nói chuyện một hồi lâu, cô cũng biết được không ít tin tức có ích từ Chân Miêu Hồng: "Một năm qua đã có nhiều sự phát triển hơn rồi, chị thì không nói, nhưng còn em chưa di ra ngoài thì chưa biết, ở bên ngoài đã thay đổi rất nhiều, cho nên chị mới muốn đến đây hỏi em và Kiến Quân, có muốn đến Bắc Kinh xem thử không? Thiên An Môn, Vạn Lý Trường Thành, tất cả đều đã có thể đến, gia đình cùng nhau đi đến đó chơi rồi chụp ảnh làm kỷ niệm."

Tô Đan Hồng cười nói: "Hiện tại bọn em làm gì có thời gian? Mấy ngày nay đều bận rộn rất nhiều việc."

"Hai đứa cứ mỗi ngày đều bận rộn kiếm tiên, nhưng kiếm được tiền chẳng phải là để hưởng thụ sao, không thì kiếm tiền để làm gì? Nhân Nhân và Tê Tê cũng không còn nhỏ, nếu như em lại mang thai lần nữa, vậy thì em càng không thể đi đâu được." Chân Miêu Hồng nói.

Chị ấy cảm thấy Tô Đan Hồng quá lạc hậu, chỉ biết giúp chồng, trông con, ngoại trừ việc thêu thùa ra thì cô cũng không nghĩ tới chuyện đi ra bên ngoài, nhìn ngắm xem mọi thứ đã thay đổi thế nào.

Tuy rằng đi ra ngoài cũng khá mệt mỏi, không được thoải mái, thư thái như ở nhà, nhưng sau khi đi ra ngoài, nhìn ngắm mọi thứ thì tâm mắt cũng sẽ được thay đổi hơn.

"Vậy để chờ cho Kiến Quân trở vê, em sẽ nói lại với anh ấy." Tô Đan Hồng nói.

Cô đối với chuyện bên ngoài thế giới rộng lớn kia, vốn dĩ không có nhiều sự hứng thú, nhưng còn riêng Nhân Nhân và Te Tề cô lại rất sẵn lòng để cho hai đứa nhỏ có thể bay cao và bay xa hơn.

Chị Hồng nói đi Thiên An Môn còn có Vạn Lý Trường Thành, cô cũng tò mò không biết nó như thế nào, dù sao Quý Tiểu Đông đọc trên sách thì những thứ này đều có, cô cũng muốn biết được những thứ mà Quý Tiểu Đông đã kể. Tô Đan Hông cũng nói ve chuyện ký hợp đồng nhận thâu đập chứa nước, Chân Miêu Hồng nói: "Hai vợ chồng tụi em tuy không có ra ngoài nhiều, nhưng cũng đã biết làm được nhiều việc."

Cũng không phải nhiều mà là rất nhiều, không ngờ anh lại có thể có nhiều sản nghiệp như vậy, thật khó tưởng tượng, không trách Kiến Quân là người xuất thân từ tham gia quân ngũ, quả nhiên là có tiến bộ hơn người.

Chân Miêu Hồng cũng không có vội rời đi, chị ấy đi lên núi tìm Nhân Nhân, Tô Đan Hồng cũng muốn đi nhặt trứng gà tặng cho chị ấy, Chân Miêu Hồng thấy lại nói: "Đừng đừng, chị không lấy đâu, chị đi đường xa, Kiến Quân cũng không ở nhà, mang theo trên đường trở về lại vỡ hết."

Tô Đan Hồng nói: "Vậy chị mang mấy bình mật ong ve đi."

"Cái này thì được nè" Chân Miêu Hồng cười nói.

Nhân Nhân cũng rất thích người mẹ nuôi Chân Miêu Hồng này của nó, Chân Miêu Hồng nói với nó: "Lần trước mẹ có vê nói với cha nuôi về con, cha nuôi của con nói để khi nào có thời gian thì mang con đến chỗ của mẹ, cùng cha mẹ ăn cơm một bữa nhé." "Dạ, chờ con lớn lên thêm chút nữa, con sẽ đi với mẹ nuôi ạ. Nhân Nhân nghiêm túc gật đầu nói.

"Giỏi quá, mẹ nuôi cũng sẽ chờ Nhân Nhân lớn lên. Chân Miêu Hồng vui vẻ nói.

Chân Miêu Hồng thường hay đi đây đi đó, cho nên tâm nhìn cũng vô cùng sâu sắc, khi xuống núi còn hỏi Tô Đan Hồng: Sau này em tính cho Nhân Nhân học ở trường nào vậy?" "Tiểu học thì em để cho thằng bé lên thị trấn học, chờ lên trung học sẽ tính cho đứa nhỏ đến thành phố đại học bên đó." Tô Đan Hồng nói. "Tiểu học đã học ở thị trấn, nhưng chị lại sợ cách dạy ở nơi đó sẽ lạc hậu, đứa nhỏ cần phải có căn bản tốt, phải được gây dựng từ lúc đứa nhỏ còn nhỏ kìa, không thể để thua kém ngay từ lúc bắt đầu được." Chân Miêu Hồng nói.

" Nhưng nếu ở xa quá, em lại không thể trông nom được." Tô Đan Hồng nói, cô cũng biết nền giáo dục của bọn họ ở chỗ này có chút lạc hậu.

"Trường học ở bên chỗ chị cũng không tệ, đều là trường công." Chân Miêu Hồng nói, vì chị ấy vô cùng coi trọng đứa con nuôi này, tương lai chắc chắn sẽ rất tươi sáng, cho nên muốn bôi dưỡng cho nó.

Về phần con mình, đều trưởng thành rôi, đã học trường trung học và đại học rôi cho nên chị ấy cũng không cần quan tâm. "Em nghĩ cũng không cân như vậy, cứ để cho thằng bé học ở đây đi, sau này nếu không bằng người ta, thì nó sẽ tự biết cố gắng." Tô Đan Hồng rất biết ơn với ý tốt của chị ấy, nhưng loại chuyện này không cần phải làm phiên phức.

Thấy cô không có ý muốn như vậy, Chân Miêu Hồng cũng không có cố ép, sau khi cả hai trở về nhà ngôi một lúc, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, chị ấy cũng trở vê. Chờ cho Quý Kiến Quân chở Te Tầ về nhà, Tô Đan Hồng đem lời gợi ý của Chân Miêu Hồng nói cho Quý Kiến Quân nghe, nhưng anh lắc đầu nói: "Vẫn là không thể, cứ để cho Nhân Nhân học tiểu học ở đây là được."

Anh và vợ đều có suy nghĩ giống nhau.

"À, chị Hồng còn nói, nếu anh có thời gian thì đưa mẹ con em đi đến Thiên An Môn, Vạn Lý Trường Thành chơi và mua sắm một chút" Tô Đan Hồng nói thêm.

Quý Kiến Quân bất ngờ một chút, sau đó hiểu được ý của vợ mình đang muốn gì, anh nhìn vợ mình, nói: "Vậy anh thu xếp mọi thứ một chút, roi chúng ta cùng đi Bắc Kinh một chuyến nhé?” Nhưng anh có thời gian không?” Tô Đan Hồng hỏi. "Chắc chắn có." Quý Kiến Quân gật đầu nói.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 224