Vợ của anh muốn đi đến Bắc Kinh để có thể ngắm Vạn Lý Trường Thành, nhìn bầu trời ở Thiên An Môn, sao anh lại không thể đáp ứng được chứ? Những năm gần đây, vợ của anh cũng rất vất vả, đã sinh cho anh hai người con trai, còn chịu khó làm việc nhà, cả ngày cũng không có được chút thời gian nghỉ ngơi. Những chuyện này anh đều biết rõ, vì thế anh mới muốn kiếm được tiên, chờ cho sau này anh sẽ để cho cô sống những ngày tháng tốt nhất. Anh cũng không muốn đi đến Bắc Kinh, nhưng nếu vợ của anh đã mở miệng thì tất nhiên anh sẽ muốn dẫn cô đi.
Vì thế Quý Kiến Quân bắt đầu sắp xếp công việc lại.
Hiện tại đã là tháng mười một, đi tới đi lui, tính toán không sai lắm thì cũng đến tâm cuối tháng cả nhà họ mới quay về. Vậy thì có rất nhiêu thứ để chuẩn bị.
Những hoạt động kinh doanh hằng ngày, giờ cũng đã được anh giao cho nhân viên làm việc ở đó, căn bản là anh không cần quan tâm đến, cứ việc ở nhà. Quý Kiến Quân lên núi tìm cha me để nói vê chuyện di đến thủ đô.
"Bây giờ trời rất lạnh, muốn đi thì cũng nên chờ xuân đến, chứ hiện tại ở Bắc Kinh cũng chẳng phải là đang có tuyết rơi sao? Còn gì đẹp nữa đâu mà ngắm." Mẹ Quý nói.
Mua xuân thì tụi con không có thời gian, tranh thủ lúc này còn có thể thì đi chơi một chút, cuối tháng tụi con sẽ trở về." Quý Kiến Quân nói.
"Vậy thì cứ đi đi, không cần phải tiếc tiền làm gì, chụp thêm vài tấm hình là được, Vạn Lý Trường Thành hay là Thiên An Môn gì đó, con đều chụp hết mang ve cho cha là được." Đây là do cha Quý nói, cũng có thể thấy, cha Quý đối với chỗ Bắc Kinh cũng có lòng muốn đến. Nhưng mà, ông không thể đi, cho nên chụp nhiều ảnh đem về cho ông xem, vậy là tốt rồi.
"Sau này con cũng sẽ dẫn cha mẹ đi đến Bắc Kinh một chuyến!" Quý Kiến Quân nói. "Chuyện trong nhà không cần lo lắng, cha sẽ để mẹ con và Yên Nhi sang nhà con ngủ." Cha Quý nói.
Quý Kiến Quân đáp lời, sau đó anh cũng đi đến chỗ của Quý Kiến Quốc và Quý Kiến Nghiệp nhờ bọn họ trông giúp mình về những công việc. Sau đó, hai vợ chồng bọn họ ở ngày thứ ba, đã mang theo Nhân Nhân và Tề Tê đi đến Bắc Kinh, ngồi qua hết mấy chuyến xe, gia đình bọn họ lúc này cũng đã ngôi ở trên xe lửa.
Đối với chuyện ở nhà, Tô Đan Hồng cũng không có lo lăng gì nhiều, vì thời gian bọn họ ra ngoài cũng không phải là rất dài, giao thông bây giờ cũng đã rất tiện. Nếu như cô ở đời trước, đi ra ngoài một chuyến tới tận một năm rưỡi mới trở vê, còn muốn quay trở vê nữa không? Không thể nào.
Bọn họ mất bốn ngày để có thể đến được Bắc Kinh, bởi vì bây giờ vẫn chưa đến cuối năm, chờ đến khi bước vào tháng mười hai, sẽ có rất nhiều người, sẽ phải chen lấn nhau rất mệt, hiện tại thì thư thái hơn nhiều.
Nhưng mà cho dù thế nào, ngôi xe lửa liên tiếp nhiêu ngày như vậy, Tô Đan Hồng có chút không chịu nỗi.
Quý Kiến Quân đã sớm chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo trước ngày rời đi, anh cũng lo Tô Đan Hồng sẽ không chịu nổi vì ngồi xe, nên cũng chuẩn bị hoa quả để ăn ở trên đường, mặt khác anh cũng chuẩn bị một số loại thực phẩm, sữa bột và tinh chất lúa mạch.
Trước khi xuất phát, Tô Đan Hồng cũng chuẩn bị, cô làm vài hộp bánh ngọt có thể chấm với sữa là có thể ăn.
Nhưng chặng đường dài này, cũng rất là gian nan.
Chờ cho khi xe đến trạm ở Bắc Kinh, cô xuống khỏi xe, hít thở không khí trong lành, mới cảm thấy mình giống như đã được sống lại.
Nhân Nhân và Tê Te giống như được hưởng di truyền của cha tụi nhỏ, sức khỏe vô cùng mạnh, một chút mệt cũng không có, nhưng bởi vì mới lạ mà vô cùng hưng phấn, đã lâu rồi chưa thấy tụi nhỏ vui mừng như vậy.
Nhưng đây là do đi theo cha mẹ của tụi nó, cho nên mới có cảm giác vô cùng an toàn, bằng không thì chỉ với mỗi hai anh em bọn họ, đã có thể gào khóc làm cho cả nhà ga này cũng không được yên ổn.
"Nơi này chính là Bắc Kinh." Ra khỏi nhà ga, Quý Kiến Quân cũng có chút xúc động, trước kia anh đã đến đây một lần, nhưng chỉ ở lại một thời gian ngắn là đã rời đi, đây là lân thứ hai anh đến đây.
Đừng nhìn Nhân Nhân còn nhỏ, nhưng nó cũng đã đi theo Quý Tiểu Đông và được nghe nói về Thiên An Môn, cho nên nó cũng rất muốn được nhìn thấy.
"Hôm nay chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai rồi hãy đi xem." Tô Đan Hồng nói.
Vì thế Nhân Nhân tự đi, còn Tê Tề thì ngồi ở trong xe đẩy được Tô Đan Hồng đẩy đi, còn Quý Kiến Quân thì phụ trách khiêng hành lý.
Quý Kiến Quân tìm được một khách sạn cũng không tệ, mặc dù tính giờ có chút đắt tiền, nhưng bù lại điều kiện nơi này rất tốt, phục vụ cũng chu đáo, không phải là dạng khách sạn có thể đem so sánh với những khách sạn bình thường khác.
Ở Bắc Kinh hiện tại cũng đã rất lạnh, lại có tuyết rơi, nhưng mà cũng không lớn. Nhưng so với ở dưới quê của bọn họ, thì Bắc Kinh đương nhiên sẽ phon hoa hơn.
Tô Đan Hồng cũng không gượng nổi nữa, ở trên xe lửa cô cũng đã nhịn lâu như vậy, vừa vào tới khách sạn là đã vội đi tắm rửa, chậm rãi tắm rửa thật sạch xong, cô lên giường nằm ngủ một giấc.
Vì để tiết kiệm tiền, nên đã thuê một căn phòng có giường đôi, rất lớn.
Sau khi cô tắm xong, Quý Kiến Quân cũng dẫn Nhân Nhân và Te Tê vào trong tắm rửa, tắm cho hai đứa nhỏ xong anh mới bắt đầu đi tắm.
Lúc anh ra ngoài, đã thấy ba mẹ con dang 6m nhau ngu. Trong lòng của Quý Kiến Quân cũng thấy mềm mại, nhưng mà đáng tiếc chính là, giường đã bị ba mẹ con cô chiếm gần hết, nên anh chỉ có thể năm ở giường bên cạnh.
Mấy ngày nay anh cũng đã rất mệt.
Cho nên, Quý Kiến Quân cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sa.
Lúc Tô Đan Hồng cùng hai đứa nhỏ tỉnh lại đã năm giờ chiều, ba mẹ con đều đói bụng. Thấy Quý Kiến Quân đang ngủ, Tô Đan Hồng cũng biết anh cũng mệt mỏi, vì mấy ngày nay đều là anh đã chăm sóc ba mẹ con cô, cho nên cũng chưa từng ngủ quá nhiều.
Mà Nhân Nhân và Te Te khi đi cũng rất nhẹ nhàng, ban đầu Te Te còn muốn đi lại gọi cha của thăng bé, nhưng đã bị Nhân Nhân kéo lại, nhỏ giọng nói: "Cha cũng rất mệt nên đang ngủ, em đừng có làm cha thức giấc.'
Te Tê cũng học theo anh mình, nhỏ giọng chỉ phát ra hơi, không phát ra tiếng, nói rằng mình sẽ không làm phiền cha.
Tô Đan Hồng chuẩn bị lại cho hai đứa nhỏ một chút, mặc quần áo thật dày cho tụi nhỏ, hiện tại bên ngoài trời rất lạnh, sau đó ba mẹ con ra ngoài trước tiên là đi an cơm.
Ăn cơm xong rồi mới đi gói sủi cảo.
Khi Quý Kiến Quân bị đánh thức tỉnh dậy, anh nhìn thấy sủi cảo đã vội bật cười ngay tức khắc, mà ba mẹ con cô đã dậy từ lúc nào anh cũng chưa biết, cũng không biết anh đã ngủ sâu đến thế nào?
Nhưng mà không thể không nói, sau khi ngủ một giấc dài như vậy, thì anh cảm thấy cả người đều thoải mái.
Anh đứng dậy đi đánh răng rồi ăn sủi cảo.
Sau đó anh thu dọn một chút, mặc áo khoác vào, anh dẫn ba mẹ con bọn họ ra ngoài di dạo. Đêm nay chúng ta đi ăn vịt quay Bắc Kinh đi" Quý Kiến Quân nói.
“Cái đó có ăn ngon không ạ?” Nhân Nhân và Tê Tê deu thắc mắc.
An ngon lắm, còn rất thơm." Quý Kiến Quân nói.
Nhân Nhân và Te Tê vừa mới ăn xong sủi cảo, nhưng giờ đã cảm thấy có chút đói bụng.
Tô Đan Hồng mỉm cười, nhìn Bắc Kinh, cảm thấy bầu không khí ở nơi này khiến ta người ta rất say mê, ở nơi này giống như lch sự được lắng đọng lại. Những cửa hàng ở trên đường cũng có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.
Em có thích nơi này không? Quý Kiến Quân nhìn cô đang rất thích thú, liên cười hỏi.
"Em rất thích, em nghe chị Hồng nói, nơi này có hai đại học tốt nhất của nước ta, là Thanh Hoa và Bắc Đại." Tô Đan Hồng nói. "Vậy sau này chúng ta đều cho Nhân Nhân và Te Tê đều thi ở đây.' Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan hồng nghe vậy liền nở nụ cười: "Làm gì dễ thi vào được?"
'Con sẽ làm được, cha và mẹ cứ đợi con, sau này con sẽ thi vào một trong hai trường này!" Nhân Nhân vừa nghe đã hiểu, nó nhìn cha mẹ mình.
Ở bên cạnh có người nghe được cũng cười theo, nhìn thấy cả nhà bọn họ là đã biết người từ nơi khác đến. Nhưng mà, người đàn ông thì cao lớn, còn người phụ nữ thì thanh tú vô cùng, hai người con trai cũng rất đẹp trai, cho nên người ấy nói: "Nếu cháu muốn thi vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại thì phân điểm của người không ở trong nội thành sẽ phải cao hơn rất nhiều, cháu trai nhỏ à, sau này cháu phải thật cố gắng nếu không thì sẽ không vào được đâu.
"Dạ cháu đã biết ạ, sau khi trở vê cháu sẽ cố gắng học tập!" Nhân Nhân nói với ông cụ. "Cháu có muốn ăn hạt dẻ ngào đường không?" Ông cụ này khi nói chuyện giọng đậm tiếng Bắc Kinh.
"Dạ cháu cảm ơn ông, cháu không ăn đâu ạ.Nhân Nhân lắc đầu nói.
Tề Tề thì cũng có chút muốn ăn, nhưng mà thằng bé nhớ rõ lời dạy của mẹ nó, cho nên cũng vội nói: Dạ, không ăn!"