trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 226

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

quân nhân à?”

"Bác là người ở Bắc Kinh đúng không ạ?”" Quý Kiến Quân sau khi gật đầu liền hỏi.

" Đúng vậy." Ông cụ Bắc Kinh gật đầu nói: "Sao bây giờ mấy đứa lại đến Bắc Kinh vậy, hiện tại thì cũng chưa có gì đẹp để ngắm, mùa xuân và mùa thu là mùa có phong cảnh tốt nhất, đến vào lúc đó mới có thể ngắm được cảnh đẹp."

"Đến lúc đó thì cháu đã bận, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có mỗi lúc này là có thời gian thôi ạ." Quý Kiến Quân nói.

Ông cụ Bắc Kinh nói: "Hiện tại đều đang kế hoạch hóa gia đình, nhìn hai đứa dường như cũng đã quá tuổi rồi, sao lại dám sinh hai đứa con vậy?” "Còn có thể thế nào nữa ạ, sinh thì cũng sinh rồi, chỉ đành phải nộp phạt thôi ạ." Quý Kiến Quân nói.

Cung từng là một người lính, tư tưởng như vậy vẫn chưa tốt. Ông cụ cười nói.

Quý Kiến Quân cũng cười nói theo: "Sinh thêm nhiêu con, cũng chẳng phải là để phục vụ cho đất nước thôi sao."

Ông cụ nhìn Nhân Nhân rồi nhìn Tâ Tê nói: "Hai đứa nhỏ này được nuôi dạy rất tốt."

"Hiện tại điêu kiện đã không giống như trước kia, chỉ vài năm mà đã phát triển rất nhiều, hai đứa nhỏ này cũng theo thời đại tốt nhất thôi ạ. Quý Kiến Quân cũng rất hứng thú khi nói chuyện với ông cụ này.

Nhưng mà hứng thú thì hứng thú, Tê Tê vẫn không chịu đứng một chỗ lâu, nó còn muốn được đi chơi nữa: "Bác ơi, lân tới chúng ta lại nói chuyện nhiều hơn nhé..

Tên nhóc thối này lại dám nói thẳng thừng với ông cụ.

"Cha của cháu gọi ông băng bác, hai đứa cũng gọi ông bằng bác luôn sao? Nên gọi bằng ông mới đúng.' Ông cụ Bắc Kinh Cười nói.

"Dạ ông, chúng ta lần tới lại gặp nhau nói chuyện ạ. Tê Te rất biết nghe lời, nói.

"Được rồi, mau đi đi" Ông cụ Bắc Kinh cười nói, cũng không có tiếp tục trêu ghẹo nó.

Quý Kiến Quân cũng mỉm cười, dắt ba mẹ con rời đi.

"Ồn ào vui vẻ như vậy, thật tốt." Nhìn theo bóng dáng của bọn họ, ông cụ Bắc Kinh lại cười nói. Ông ấy cũng xoay người đi vào trong ngõ nhỏ, trước kia nhà của ông ấy cũng vô cùng vui vẻ như thế này, chỉ là bây giờ chỉ còn lại mỗi ông ấy.

Thà làm chó thời bình, không làm người thời loạn.

Quý Kiến Quân dẫn ba mẹ con cô đi dạo quanh khu vực này, tuyết lúc này cũng đã ngừng rơi, Nhân Nhân và Tê Te cũng không sợ lạnh chút nào, vì tụi nhỏ còn đang rất vui vẻ và mới lạ với những thứ xung quanh.

Ở Bắc Kinh có rất nhiều phố cổ rất đẹp, bây giờ thời thế cũng đã khác, ở chỗ này cũng phát triển vô cùng nhanh.

Giống như ở quê của anh vậy, cho dù là ở thành phố đại học, thì một nhà ba người chỉ cần hai đồng là đã có thể có một bữa ăn vô cùng phong phú, nhưng nếu ở Bắc Kinh thì không thể nào.

Chi tiêu của gia đình bọn họ phải gấp đôi số tiên ấy, nhưng dù sao cũng là nơi để nghỉ chân lại, vẫn nên chọn một nơi tốt, cho nên chỗ bọn họ nghỉ ngơi đã được thuê năm ngày, năm ngày tốn sáu đồng, tính ra thì một ngày tốn một đồng hai.

Chỉ là điều kiện ở nơi đó rất là tốt, ở cũng vô cùng thoải mái. Cả nhà họ cùng nhau đi dạo phố, thấy có hai món đồ chơi nhỏ cũng mua cho Nhân Nhân và Tê Tê, mỗi người một cái. Thấy thời gian cũng không còn sớm, cả nhà bọn họ cùng nhau đi ăn vịt quay Bắc Kinh.

Phải nói như thế nào nhỉ, Tô Đan Hồng cảm thấy món này cũng khá bình thường, nhưng nhìn thấy ba cha con đang ăn rất ngon lành, giống như được ăn một món nào đó rất ngon vậy.

"Đợi chúng ta sắp trở về, anh cũng sẽ mua mấy con về, để cho mọi người cùng ăn thưởng thức món vịt quay Bắc Kinh. Quý Kiến Quân nói.

"Dạ, mang vê." Nhân Nhân và Tề Te cũng tỏ vẻ đồng ý, trông cả hai ăn ngon vô cùng. Ở tuổi này của tụi nhỏ, ngon hay không vẫn là chưa biết rõ, chủ yếu là dựa vào bâu không khí lúc đó, nếu người lớn nói ăn ngon thì bọn họ cũng sẽ cảm thấy ăn ngon.

Thời gian kế tiếp, Quý Kiến Quân lại dẫn ba mẹ con đi chơi khắp nơi.

Mặc dù có tuyết, nhưng cũng không ngăn cản được sự hăng hái này của bọn họ.

Đi đến quảng trường Thiên An Môn, rồi đi đến Cố Cung, Di Hòa Viên, mỗi địa điểm nổi tiếng đều sẽ đến, một nhà bốn người bọn họ cũng chụp lại không ít ảnh. Vào ngày thứ ba, bọn họ đi đến Vạn Lý Trường Thành, dù sao cũng phải đi đến đây, để cảm nhận sự hùng vĩ của Vạn Lý Trường Thành, bởi vì tuyết rơi, cho nên không dễ đi lên, nhưng ảnh thì vẫn chụp được.

Hiếm khi được đi du lịch một lân, Quý Kiến Quân sẽ không bỏ lỡ điều gì, nên xài tiên thì cứ xài tiền, những tấm ảnh cũng được chụp rất nhiều, hai anh em mặc áo bông nhìn giống như trái bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuy đã được bôi qua kem bảo vệ da, nhưng vẫn bị gió thổi cho hồng hông hai má, nhưng hai anh em tụi nó vẫn vô cùng thích thú. Chơi thật đã, ăn thật ngon, lại chụp được nhiều ảnh, sau đó bọn họ chuẩn bị trở về.

Trước khi trở vê, Tô Đan Hồng đưa ba cha con đến tiệm vàng ở Bắc Kinh.

Các mẫu mã ở đây đều rất tốt, Tô Đan Hồng chọn hai đôi bông tai, chính là loại hình tròn, rất thích hợp với người lớn tuổi, cô mua một đôi cho mẹ chồng, một đôi thì cho mẹ ruột.

Biết cha Quý đã ngừng hút thuốc lá, nhưng mà ông vẫn thích thu thập những cái tẩu thuốc. Cho nên Tô Đan Hồng đi đến khu phố cổ, ở nơi đây toàn bán đồ cổ quý giá và với năng lực phân biệt được hàng tốt, cô đã chọn được hai cái được xem là hàng chính hãng, tuy giá có hơi cao, nhưng Tô Đan Hồng vấn bỏ tiền ra mua.

Còn lại thì sẽ không mua thêm gì, dù sao Quý Kiến Quân cũng sẽ mua thêm vịt quay Bắc Kinh đem về nữa, đến lúc đó chia ra thì cũng xem như là đã có lòng. Nhưng mà khi quay vê khách sạn, Quý Kiến Quân lại mang tới cho cô một bất ngờ, anh đã dỗ cho hai đứa nhỏ ngủ say trên giường, sau đó anh lấy ra món quà mà anh đã mua tặng cho cô.

Là một chiếc vòng cổ bằng vàng, một đôi bông tai rất đẹp, còn thêm một chiếc vòng tay bằng ngọc bích. Chiếc vòng ngọc bích này có màu sắc nhẹ nhàng, là loại ngọc tốt nhất hòa điền ngọc.

Tô Đan Hồng nhìn những vật này thì rất bất ngờ: "Anh mua vào lúc nào vậy?”

Khi cô đến tiệm vàng, vì cô cứ lo mua đồ cho mẹ chồng và mẹ ruột của mình, nên cũng không chú ý đến anh cũng đang mua nhiêu món khác cho cô.

"Mua cùng chỗ với em đó, em nhìn xem, xem thử coi có thích không?” Quý Kiến Quân nhìn cô nói.

Trái tim của Tô Đan Hồng cũng mềm đi.

Người đàn ông to lớn này luôn làm ra những chuyện khiến cô vô cùng cảm động.

Tuy rằng không thể trông cậy vào thẩm mỹ của anh, có thể mua ra được những gì, nhưng tâm ý của anh là thật.

Dây chuyền vàng này rất dày, bông tai cũng rất nặng, còn chiếc vòng màu xanh này là hòa điền ngọc.

Dây chuyên vàng và bông tai thì xem như không nói, còn về chiếc vòng ngọc, Tô Đan Hồng liền hỏi: "Vòng tay hòa điền ngọc này có giá bao nhiêu vậy anh?"

"Hòa điền ngọc? Nhưng chủ tiệm nói với anh đây là bạch ngọc." Quý Kiến Quân nghe vậy liên nói.

"Sao em có thể nhìn nhầm được, đây chính là hòa điền ngọc.' Tô Đan Hồng nhìn vòng tay bằng ngọc nói.

Kiếp trước mẹ cô đã mua cho cô vài cái, cô cũng rất thích, nên mỗi ngày đều đeo vì thế sao có thể nhìn lâm được?

Tô Đan Hồng có hơi bất ngờ, chẳng lẽ chủ tiệm kia không nhìn biết nhìn hàng sao?

'Vậy vòng tay này anh mua bao nhiêu tiên?" Tô Đan Hồng hỏi.

Ở kiếp trước, vòng tay hòa điền ngọc rất có giá trị.

"Anh mua vòng tay cuối cùng, cũng không còn bao nhiêu tiền, giá là một trăm hai mươi đồng." Quý Kiến Quân nói.

"Chỉ có một trăm hai mươi thôi." Hai mắt của Tô Đan Hồng sáng bừng: Vậy bên đó còn nữa không?”

"Cũng còn vài miếng giống như vậy, nhưng đều là ngọc bội, sao vậy em?" Quý Kiến Quân hỏi. "Còn làm sao nữa, miếng ngọc hòa điền ngọc này chính là hàng thật, bởi vì chủ tiệm không biết nhìn mặt hàng, nên mới bán cho anh với giá một trăm hai mươi đồng. Nếu đổi lại là người biết rõ, anh bỏ ra ba trăm đồng cũng chưa chắc mua được.' Tô Đan Hồng nói, sau đó đưa năm trăm đồng cho anh.

Em trồng chừng con, còn anh đi đến đó mua thêm vài miếng, nhớ rõ phải mua giống như loại này, đều mua về hết cho em." Khóe miệng Quý Kiến Quân khẽ giật vài cái, anh nhìn thấy vợ mình đang kiếm lợi từ người khác, lập tức nói: "Vợ à, anh thấy như vậy không được tốt lắm." "Có gì mà không tốt, ông ta nhập hàng cũng băng giá bạch ngọc loại thường, ông ta cũng không lỗ, anh đến mua nữa thì ông ấy cũng sẽ vui thôi. Hơn nữa em cũng đã mua không ít món đồ ở nơi đó, giờ kiếm chút lợi từ ông ấy cũng đâu có sao." Tô Đan Hồng hợp tình hợp lý nói.

Quý Kiến Quân đã đi mua và quay trở lại.

Ba ngọc bội, một cái vòng ngọc, còn có một cái chén làm băng ngọc, tất cả đều là từ hòa điền ngọc.

Sau khi anh mua trở vê, Tô Đan Hồng vô cùng vui vẻ.

Còn Quý Kiến Quân, người đầu tiên làm loại chuyện này, sau khi quay về đã đè vợ mình xuống giường, dạy dỗ cô một chút.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 226