Dương Đại Nha đỏ mặt nói.
"Bà biết, Quang Tông cũng không thể kết hôn sớm như vậy được, nó cũng phải chờ ba đến năm năm nữa, lâu thì năm năm mà ngắn thì ba năm, cứ cho là ba năm thì đến lúc đó con cũng đã mười tám tuổi, nên gả đi được rồi." Thím Dương nói.
"Vậy thì để ba năm nữa hãng nói a? Dương Đại Nha vô cùng xấu hổ.
"Nha đầu ngốc, nếu thấy hợp mắt thì phải nhanh chóng mà quyết định luôn, con có biết trong thôn này có bao nhiêu cô gái nhìn chúng thằng bé không?” Thím Dương lại nói. Điều này trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ, bởi vì nhà họ cũng chỉ có duy nhất một người con trai, hơn nữa gia cảnh cũng giàu có, được gả tới đấy cũng sẽ không phải lo lắng chuyện chị em dâu gì cả, sau đó lại sinh thêm được một đứa nhóc mập mạp đáng yêu, thì phần đời sau này đâu còn chuyện gì phải nghĩ nữa? "Con cũng có nhiều người để ý mà." Dương Đại Nha nói nhỏ. Thím Dương nghe thấy vậy liên bật cười, vuốt ve cháu gái đây yêu thương: "Lên thị trấn vê quả nhiên cũng gan dạ hơn nhiều, không giống ngày trước không chịu nói lời nào. Nhưng con nói cũng phải, Đại Nha nhà chúng ta cũng là một bảo bối quý hiếm, nhưng cũng phải biết lựa người tài trong đám người bình thường kia, nếu như không nhanh tay đoạt lấy thì của tốt không đến lượt chúng ta đâu." Từ lúc ra khỏi nhà ông bà Dương Đại Nha vẫn không ngừng nghĩ đến chuyện này, trong lúc không để ý lại đụng trúng người khác.
"Thật xin lỗi, là do tôi không để ý đường.
Lúc Dương Đại Nha nhận ra liên vội vàng nói. Sau khi ngang dau len lai nhin thấy Quý Quang Tông ở trước mặt. Nhìn anh không được tính là đẹp trai, nhưng khuôn mặt là tràn đầy vẻ cương nghị và đàn ông, những lời bà cô nói khi nãy bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cô ấy, khiến da mặt lại đỏ lên. "Đại Nha à, hôm nay về rôi sao?" Quy Quang Tông ngược lại trông rất thản nhiên, còn hỏi cô ấy.
"m" Dương Đại Nha bị anh chặn đường lại càng trở nên xấu hổ hơn, cô ấy nhìn anh một cái rồi nói: "Ở nhà... nhà còn nhiều việc, em về trước đây."
Được. Quý Quang Tông gật đầu. Trong long con dang nghi co nhóc nhà họ Dương này đã lâu lắm không gặp, sao giờ lớn lên lại xinh đẹp như này chứ? Trắng trẻo, sạch đẹp, chỉ là còn nhỏ quá.
Quý Quang Tông không đến mức câm thú như vậy, không hề nghĩ đến chuyện kia, trong suy nghĩ của anh Dương Đại Nha vẫn chỉ là một cô bé.
Anh không nghĩ nhiều mà chạy đi tìm anh Kiến Quân.
Là Quý Kiến Quân gọi anh tới, vừa thấy anh liên cười rồi nói: “Trên đường tới đây gặp Đại Nha rồi à? Anh vừa thấy cô bé quay về, chắc hẳn đã chạm mặt nhau rồi mới phải." "Gặp rồi, không biết đang mải nghĩ cái gì, em đứng trước mặt cô ấy mà vẫn đ.â.m vào người em." Quý Quang Tông trả lời. "Vậy chứng tỏ hai người đúng là có duyên." Tô Đan Hồng đi ra lại nghe thấy vậy, liền cười nói.
“Chị dâu. Quy Quang Tông nói: "Nếu thật sự là duyên phận thì vậy cũng không tệ, em thấy cô ấy trông cũng rất xinh đẹp." "Nếu đã thấy vậy, thì phải mau chóng hứa hôn đi?" Quý Kiến Quân hỏi.
Quy Quang Tông nói là vậy nhưng chưa hề nghĩ vậy, nghe Quý Kiến Quân nói vậy liên ngẩn người, cười đáp: Anh ba đừng đùa như vậy, Đại Nha mới có bao nhiêu tuổi chứ, vẫn còn là một cô bé, em là loại người câm thú đến vậy sao."
"Nếu em nhìn trúng rồi, đồng ý thì sẽ mang sính lễ đến hứa hôn trước, còn vê chuyện kết hôn thì đợi thêm ba hay năm năm nữa cũng không sao, ba năm nữa Đại Nha cũng mười tám tuổi rồi, em cũng hai mươi ba, tóm lại là vẫn có thể." Quý Kiến Quân nói. Quý Quang Tông lập tức trả lời: "Vậy thì để ba năm nữa nói tiếp đi, giờ tính thì sớm quá..
"Em cũng gặp Đại Nha rồi, người thanh tú như vậy ba năm nữa sẽ trở thành một cô gái vô cùng nổi bật, có biết bao nhiêu chàng trai trong thôn này ngỏ ý với Đại Nha rồi không, nếu không phải nhìn địa vị gia đình nhà mình thì em nghĩ đến lượt mình không?" Quý Kiến Quân nói.
Nghĩ đến dáng vẻ hồi nãy của Dương Đại Nha, Quy Quang Tông cũng nhếch miệng cười. Cô bé này thực sự trông rất xinh xắn, đợi ba năm nữa chắc chắn sẽ có không ít người theo đuổi, nói không chừng bên thị trấn cũng có người muốn cô ấy.
"Cô ấy còn nhỏ như vậy, nói như thế nói phải hơi gấp gap không?” Nhưng Quý Quang Tông vẫn là cảm thấy có chút ngại ngần, Dương Đại Nha còn nhỏ như vậy mà anh đã có ý định ấy, cảm giác hơi không đứng đắn.
"Cũng đâu bắt em phải cưới luôn bây giờ, chuyện của ba năm sau có được hay không bản thân tự tính toán được. Thôi được rồi, về nghỉ đi." Quý Kiến Quân đã nói hết những điều cần nói rồi, liên đuổi anh vê.
Quý Quang Tông vừa vê đến nhà mẹ anh đã hỏi chuyện, Quý Quang Tông chần chừ một lúc bèn nói ra chuyện Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng muốn giới thiệu Dương Đại Nha cho anh.
Vừa nghe thấy Dương Đại Nha, hai mắt mẹ Quang Tông liền sáng lên, quả nhiên là không giới thiệu thì thôi, nếu đã làm chắc chắn là một mối lương duyên tốt.
Bà cũng biết Dương Đại Nha, là con gái lớn của Dương Ái Mộc và Mã Tuệ, hồi trước nhìn hơi khác một chút, nhưng hai năm trở lại đây lại thay đổi rất nhiều. Hiện giờ hình như đang làm việc ở cửa hàng của anh trai Đan Hồng, mỗi tháng cũng vê một hai lân, nhưng rất lâu mới được gặp một lân nên mới thấy thay đổi nhiều như vậy.
Trông vẻ ngoài cũng rất được, hơn nữa bà còn nghe nói lúc làm việc ở cửa hàng cũng rất tốt, mỗi tháng đều có thu nhập ổn định. Giờ trong thôn có rất nhiều cô gái đi tới công xưởng làm việc, nhưng so với công việc ở cửa hàng kia thì cũng không băng.
Chí ít nhìn Đại Nha trông nhanh nhẹn và lanh lợi hơn những cô gái làm ở xưởng nhiều, dù sao người đến người đi ở cửa hàng còn đa dạng, chứ không như ở trong xưởng ngày nào cũng như ngày nào, cả người đều đần hết ra.
"Quang Tông, con thấy sao?" Mẹ Quang Tông hỏi con trai của mình.
"Vẫn còn nhỏ lắm ạ." Vẫn là câu trả lời như vậy, nhưng lúc nói lại không mấy vui vẻ. Dù sao ba năm nữa cũng mười tám rôi, như vậy cũng không còn nhỏ nữa.
"Không phải con nên tính xa hơn sao, đợi đến khi con bé mười tám tuổi, con cũng hai mươi ba rồi, lúc ấy kết hôn là vừa đẹp." Mẹ Quang Tông nói.
Vốn dĩ bà cũng cũng không muốn tính sớm quá, nhưng không phải do con gái người ta còn bé quá sao? Chỉ cân mọi chuyện tốt đẹp thì chờ thêm ba năm nữa không có sao đâu. Con trai bà hiện giờ cũng phải quá lớn tuổi, chưa muốn vội vàng kết hôn, vì vậy giờ định sẵn là được rồi.
Quy Quang Tông có hơi ngại, hỏi: "Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
"Mấy việc này cứ giao cho mẹ là được rồi, chiều tối nay Đại Nha phải lên thị trấn, con đi mượn một cái xe đạp đưa con bé đi đi. Mẹ Quang Tông nói.
"Vâng." Quý Quang Tông đồng ý. Đến chạng vạng tối, lúc Dương Đại Nha vừa ra khỏi cổng thôn liên thấy Quý Quang Tông dắt xe đạp đứng ở một bên đợi cô ấy, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng lên.
"Để anh chở em đi." Quý Quang Tông cũng có hơi xấu hổ, lúc trước còn có thể thản nhiên, nhưng hiện giờ không phải là do cô bé trước mặt này tương lại sẽ làm vợ mình sao?
"Không phải anh vẫn còn bận việc sao, em tự di là được rồi." Dương Đại Nha nói.
"Đưa em đi cũng đâu có mất nhiều thời gian đâu, khi nào quay về làm cũng được." Quý Quang Tông nói.
Thế là Dương Đại Nha được Quý Quang Tông chở lên thị trấn, thậm chí còn để anh hỏi được lân sau khi nào thì định quay về, anh nói muốn tới đón cô ấy, không để cô tự đi một mình.
Chị dâu hai Tô nhìn thấy Quý Quang Tông đưa cô ấy đến liên hỏi Dương Đại Nha, Dương Đại Nha xấu hổ đành nói là người cùng trong thôn, được chị Đan Hồng giới thiệu.
Chị dâu Tô sợ cô ấy bị lừa nên liền hỏi Tô Tiến Đảng, sau khi xác nhận rồi mới yên tâm. "Người cũng không tệ, chăm chỉ siêng năng, gia đình cơ bản, nhìn cũng có vẻ trưởng thành, nhưng mà lớn hơn Đại Nha năm tuổi nên cũng không quá già. Tô Tiến Đảng nhìn chị dâu Tô nói.
Dù sao thì anh ấy cũng hơn vợ tận bốn tuổi.