trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 253

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

"Đây không phải là muốn định hôn sẵn sao, nhìn Đại Nha trông như này rồi, đợi đến khi mười tám tuổi làm gì còn đến lượt nữa?" Tô Tiến Đảng cười rồi nói. Chị dâu Tô cũng cười, roi cũng không nói thêm gì nữa.

Dương Đại Nha tới chỗ cô làm việc nên cô cũng không bạc đãi, cùng nhau ăn cơm như người một nhà, ở thì ở ngay sát vách, tuy việc ở cửa hàng có hơi bận rộn một chút nhưng không hề có gì nặng nhọc, chủ yếu là giúp chị dâu Tô trông con, hoặc lúc bận rộn thì giúp cô một tay, cũng chỉ được tính là làm việc nhà nên không có gì cả.

Bây giờ tiền lương của cô cũng được tăng lên 28 tệ, còn được bao ăn bao ở, đãi ngộ như vậy cũng là cực kỳ nhiều rồi.

Thi thoảng cô ấy còn được chị dâu Tô mua cho vài bộ quần áo, so với người trong thôn thì cũng đã ở đẳng cấp khác rồi.

"Để em đi hỏi Đại Nha" Tuy nghe nói là người kia không tệ, nhưng chị dâu Tô vẫn đến hỏi Dương Đại Nha.

Môi trường làm việc ở đây rất tốt, con người chính là như vậy, tình cảm cũng từ từ đấy mà ra, tuy Dương Đại Nha là người làm nhưng con trai cô đều gọi là chị Đại Nha, nên cô cũng đối đãi với Đại Nha như cháu mình.

Thấy cô đi tới hỏi Dương Đại Nha lại càng xấu hổ hơn, nhưng vẫn nói ra: "Ở trong thôn anh ấy cũng có tiếng là chăm chỉ, hơn nữa anh ấy còn có sáu người chị gái đều đã được gả đi, đều là do anh ấy thu xếp, rất biết chăm sóc nhà cửa, còn vê cha mẹ anh ấy thì cũng là người tốt." Vậy là cháu cũng vừa lòng? Chị dâu Tô hỏi cô ấy.

"Cứ xem xét trước thôi ạ, vẫn còn sớm. Dương Đại Nha nói. Chị dâu Tô cười cười, cô vẫn nghe ra được Dương Đại Nha cũng thích rồi, chỉ là tuổi tác như vậy đúng là cũng không cần vội.

“Tuy nói là còn tận ba năm, nhưng ba năm này cũng chỉ như một cái chớp mắt thôi, cháu vẫn nên tích lũy nhiêu của hồi môn một chút, hiểu chưa?" Chị dâu Tô nói.

Nếu không tự đi kiếm tiền thì thôi, giờ cô ấy tự đi ra ngoài kiếm được tiền rồi thì nhất định phải để dành cho mình một khoản tiền, lúc gả đi nhà chồng có nhiều của hồi môn thì mới có tiên đề.

"Không cần tiết kiệm đâu, ga tới nhà bên ấy chắc chắn sẽ không bạc đãi cháu. Dương Đại Nha nói.

"Nha đầu ngốc này, chỗ tiền tiết kiệm này là tiền của mình, còn ve phân mẹ đẻ thì đến lúc đấy cháu được ga đi rôi, không còn hy vọng gì đâu. Chị dâu Tô nói. Chị dâu Tô biết thừa Mã Tuệ, mẹ của Dương Đại Nha là người trọng nam khinh nữ, con gái trong mắt bà ta căn bản không được coi ra gì, làm sao có thể trông cậy vào của hồi môn chứ? Dương Đại Nha chỉ cười cười. 'Chuyện tăng lương cháu nói với mẹ rồi à?" Chị dâu Tô hỏi cô ấy. "Vẫn chưa ạ, cháu lấy thêm ba tệ cho bà rồi, để bà đi mua thêm nhiều đồ ăn ngon." Dương Đại Nha nói.

Chị dâu Tô cũng không nói gì thêm nữa, chẳng trách Đan Hồng chịu giới thiệu cho, Đại Nha này hiếu thuận như vậy, sau này chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt thòi.

"Thím ơi, sau khi gả tới đó rồi cháu có thể tiếp tục làm ở đây không?" Dương Đại Nha lại nhìn cô rồi hỏi.

"Đương nhiên là được rồi." Chị dâu Tô cười nói: "Chỉ cân cháu không chê thì lúc nào cũng tới cũng được, cháu đi lấy chồng rồi thì ở đây thím vẫn chào đón cháu." Dương Đại Nha hé miệng cười, sau đó gật đầu.

Cô ấy thật sự thích công việc này, được ăn ngon mà công việc cũng không có nhiều, cô chú chủ tốt bụng, tiền lương lại rất cao.

Bây giờ chưa lấy chồng, tiền lương để cho nhà thì cứ để cho nhà, nhưng sau này lập gia đình rồi cô ấy vẫn muốn có một chút tiên tích lũy để mua sách cho con trai đi học. Cô đi học được một hai năm liên nghỉ, tương lai con của cô ấy, bất kể là trai hay gái đều phải được học hành cẩn thận lên đến đại học.

Hiện giờ vẫn còn sớm, chuyện của ba năm sau cơ mà. Dương Đại Nha điều chỉnh tâm trạng lại một chút rồi bắt đầu quét dọn nhà cửa.

Mấy ngày sau đó Quý Kiến Quân vẫn bận rộn như thường lệ, Tô Đan Hồng lại nghe nói mẹ Quang Tông lại đi tìm mẹ Dương Đại Nha để bàn chuyện đính hôn.

Nếu như là nhà khác thì Mã Tuệ sẽ không nói hai lời mà từ chối, nhưng là mẹ của Quý Quang Tông thì Mã Tuệ lại vô cùng khách sáo mà cho người tới đón.

Dù sao cha và mẹ của Quý Quang Tông cũng chỉ có một người con trai, hơn nữa còn là người không chịu thua kém ai, neu dem Quy Quang Tong so với tất cả đám thanh niên trong thôn này, thì cũng phải thuộc số một số hai, dáng vẻ đoan chính thân thể cao lớn cường tráng, nếu nhà vợ có công việc gì thì còn có thể gọi một tiếng.

Trước đó, bà luôn muốn gả con gái lên thị trấn, nhưng không ngờ mẹ Quang Tông lại tới xin đính hôn sớm như vậy.

"Thím à, cũng không cân phải vội vàng như vậy chứ?” Quý Quang Tông bà vẫn là hài lòng rồi, nhưng Mã Tuệ vẫn cố giữ vẻ uy nghiêm, nghe thấy vậy liền nói: Đại Nha nhà chúng tôi mới có mười lăm tuổi thôi."

"Mười lăm cũng không còn nhỏ rồi, tôi nghe nói lúc bà được ga cho Ái Mộc cũng mới có mười sáu thôi. Mẹ Quang Tông nói: " Nhưng giờ chúng ta sống trong xã hội mới rôi không còn chuộng kiểu kia nữa, vẫn là để muộn một chút vẫn tốt hơn, ba năm nữa Đại Nha cũng mười tám rồi, đến lúc đó có thể kết hôn rồi. Quang Tông nhà tôi ấy mà, không phải cố tình nói đâu, nhưng nếu về làm rể thì nhà bà cũng không thiệt thòi gì rồi, về sau trong nhà có việc gì bà cứ gọi một tiếng, nó lập tức tới giúp đỡ"

Sau khi nghe tới số tiền sính lễ hai mắt Mã Lệ sáng bừng thấy rõ. 99 tệ đấy, muốn lấy ý nghĩa trường tôn vĩnh cửu.

Mã Tuệ cũng biết, ngày trước khi Lý Trí cưới Quý Vân Vân, lễ hỏi cũng mới chỉ có mười mấy tệ, bây giờ mẹ Quang Tông trực tiếp nói tới 99 tệ, vậy dĩ nhiên là rất nhiều rồi.

Nếu so sánh với lúc Quý Mã Nghĩa gả con gái đi thì vẫn còn ít, nhưng Quy Mã Nghĩa làm như vậy là gả con đi sao? Chẳng bằng nói là bán con, bao nhiêu người trong thôn thấy mà sởn gai ốc.

Mã Tuệ tuy là thích tiên, nhưng bà cũng vẫn muốn có thể diện. Hiện giờ mỗi tháng Dương Đại Nha mang ve hai muoi nam te tiền lương, số tiền sính lễ kia cũng chỉ bằng bốn tháng lương của cô ấy. Nhưng gái là phải gả chồng, giữ không được.

Nếu đã giữ không được thì đương nhiên phải chọn một người thật tốt, giờ trong thôn đã có không ít người để ý cô con gái mới lớn của bà, bà biết thừa điều đó. Nhưng không thể không nói, chẳng có một nhà nào có đủ điều kiện tốt để so với nhà Quý Quang Tông.

Mã Tuệ cũng không lập tức đồng ý, chờ đến khi chồng mình vê roi cùng nhau thương lượng, đến lúc ấy rồi mới gật đầu.

Bởi vì điều kiện nhà Quý Quang Tông nên mối này thật sự rất tốt, so với người trên trấn thì cũng không kém chút nào. Hơn nữa giờ anh cũng được nhận lương từ Quý Kiến Quân, nếu có kém thì cũng chỉ kém ở điểm anh là người ở quê, còn lại thì chẳng kém đám người trẻ tuổi trên thị trấn chút nào.

Nhưng gả con gái ở gân như vậy cũng tốt, còn có thể phụ giúp nhà mẹ đẻ không phải sao. Gả đi xa, không chừng cũng thành xa cách.

Cho nên sau khi cân nhắc một hồi, thậm chí không cân đến thím Dương phải ra mặt hai nhà đã định hôn xong xuôi, Dương Đại Nha cũng có quay vê nhà một lần.

Cứ như vậy bề ngoài cô cùng Quý Quang Tông cũng trở thành vợ chồng sắp cưới.

Vì mỗi tháng Dương Đại Nha lại vê một lần, Quý Quang Tông còn đặc biệt đi mua một chiếc xe đạp mới hơn một trăm tệ, chỉ để chuyên đưa đón Dương Đại Nha.

Những cô gái từng để ý Quý Quang Tông chỉ có thể nhìn ngưỡng mộ, mà mấy chàng trai thích thâm Dương Đại Nha cũng chỉ đành lắc đầu thở dài.

Hết cách rồi, so với Quý Quang Tông bọn họ không thể nào sánh bằng được. Hiện giờ trong nhà người ta nuôi được lợn nuôi được gà, còn có đủ các loại khoai lang lúa mì, chính bản thân anh cũng có tiên lương ổn định trong tay, mỗi tháng đều có bốn mươi đồng tiền lương, còn có việc sản xuất phụ nữa, cha mẹ lại chỉ có mình anh là con trai, trong tương lai tài sản không phải đều là của anh sao?

Bọn họ làm gì có cửa so sánh.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 253