Từ lúc đính hôn xong tới bây giờ, mỗi lân Tô Đan Hồng nhìn thấy Quý Quang Tông đều cảm thấy trên mặt của tên nhóc này dào dạt vẻ vui mừng, không hề giống ngày trước một chút nào. Tuy ngoài miệng nói không vội vàng muốn cưới vợ, nhưng con trai đến độ tuổi này nhất định là sẽ muốn, chứ không thì tại sao sau khi đính hôn với Đại Nha xong tinh thần của anh đều thay đổi hết.
Thế nhưng vẫn còn ba năm nữa, cái đó vẫn phải chờ đợi.
Thời gian này Tô Đan Hồng lại thường xuyên ở trong nhà bếp làm nhiêu đồ ăn ngon cho mình, cô biết mình đã mang thai rồi. Vào buổi tối mấy hôm trước, cô thấy có hơi nhớ Quý Kiến Quân, lúc ấy cô muốn roi nhưng Quý Kiến Quân lại bảo nói không muốn, bất quá anh vẫn làm cho cô. Nhưng động tác hôm ấy lại đặc biệt nhẹ nhàng, hoàn toàn không hê mạnh bạo như mọi khi, khiến cô cảm nhận được một tư vị vô cùng khác.
Sau đó cô liền hỏi anh, sao hôm nay lại tự nhiên đổi tính nết như vậy? Dịu dàng như vậy cô không chịu được.
Quý Kiến Quân chỉ có thể bất đắc dĩ nói với cô vợ vô tư này cua minh, da mang thai roi ma bản thân còn không biết sao? Lúc ấy Tô Đan Hồng cũng ngẩn cả người, sau khi tự bắt mạch cho chính mình mới phát hiện thật sự đã có thai. Nghĩ lại thì ngày ấy của mình cũng đã lâu rồi không có tới, vậy còn không phải có thai sao?
Thế là cô bèn dạy dỗ Quý Kiến Quân một trận, ba tháng trước đã không cho sinh hoạt vợ chồng, tối nay nếu cô không biết thì vẫn cứ làm qua loa cho xong, anh chắc chắn không nhịn được.
Đúng là Quý Kiến Quân không thể nhịn được, đối diện với cô vợ như hoa như ngọc không ngừng quấn lấy anh ma dụ dỗ, nếu nhịn được thì chắc anh cũng không còn là đàn ông rồi. Nhưng anh cố gắng dùng lực rất nhẹ nhàng, chú ý chuyển động. Từ lúc biết mình mang thai Tô Đan Hồng không khỏi cảm thấy bôn chồn, đôi lúc vẫn thích chọc ghẹo Quý Kiến Quân nhưng không dám làm loạn, chỉ có thể được nếm chút vị ngọt, nhưng một chút dư vị như vậy sao có thể đủ chứ?
Hiện giờ mang thai nên Tô Đan Hồng cũng phải chú ý hơn một chút, ăn uống phải đủ chất, hơn nữa muốn làm cái gì cũng phải điều độ. Vì đã có hai đứa nên cô hiểu rất rõ, lúc mang thai đi lại nhiều một chút thì khi sinh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, không kinh khủng như lần trước.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong cô thường dẫn Nhân Nhân, Tê Tê và cả Đại Hắc đi tới vườn cây số 3.
Quý Quang Tông và Thái Triển Quốc vừa tưới cây xong, hai người cũng đã quay trở về, ba mẹ con cùng lấy thêm nước Linh Tuyền tưới cho cây.
Vườn số 3 hiện giờ cũng phát triển rất tốt, năm nay tưới nhiều nước Linh Tuyên một chút, khoảng chừng sang năm là có thể đơm hoa kết trái rồi. Hiện giờ mọi người trong thôn đều đang nói với nhau, vườn số 3 này sắp thành công rồi, trong thôn hết thảy có bốn ngọn núi, ngọn cuối cùng ở đây là của nhà họ Mã, thấy vườn số 3 của Quý Kiến Quân phát triển, nhà họ Mã cảm thấy vườn cây nhà họ cũng sắp được cứu van lại. Nhưng làm vậy cũng vô dụng, nhà họ vực dậy không nổi rồi, mà vườn cây của Quý Kiến Quân rõ ràng đã bừng bừng khả năng sống rồi, mà cũng mới có bao nhiêu lâu đâu chứ?
Về sau nhà ông Mã cũng tới tìm Quý Kiến Quân, nói muốn xin anh thu mua lại ngọn núi của nhà họ. Quý Kiến Quân nói không muốn, trực tiếp từ chối ông ta.
Ông Mã vốn vẫn nghĩ anh sẽ đồng ý, không ngờ anh lại nói không muốn. Tại sao những nhà khác đều đã mua lại mà nhà của ông thì lại không? Chẳng nhẽ vườn cây nhà ông lại kém đến vậy sao ?
Thực ra Quý Kiến Quân nói như vậy là đã rất khách sáo rồi, chỉ nói rằng hiện giờ rất bận, dù sao vườn cây số ba cũng đang phát triển dần dân, có rất nhiều việc anh phải làm, nếu như vào mùa thu hoạch quả thì làm gì có thời gian đi khai thác thác ngọn núi mới nữa?
Nhưng hiện giờ đúng là anh đang rất bận, cây ăn quả trên núi thi nhau phát triển, giờ lại đang là mùa thu hoạch, mỗi ngày đều xuất đi không ít hàng, thời gian đâu đi quản được cái ngọn thứ tư kia nữa.
Thế nhưng khi lời vào tai ông Mã lại nghe thành anh không muốn nhận, như vậy thì một đồng vốn nhà ông cũng không thu lại được, cứ nghĩ sẽ chỉ tốn mất hơn một trăm tệ tiên mua hạt giống cây thôi là đủ, không ngờ tiền thuê núi cũng không thu lại được nữa.
Bọn họ nghĩ chắc Quý Kiến Quân cũng không có hứng thú nữa rồi, giờ đang là mùa thu hoạch quả, cây ở hai ngọn núi kia cũng đủ thu nhập cho anh rồi.
Sau khi thu hoạch xong còn phải chở đến thành phố. Đại Học, chở qua thành phố Giang Thủy giao hàng hỏa tốc, bởi vì trái cây nếu không tốt thì sẽ phải bỏ luôn, ngày hôm nay hái thì phải mang đi bán ngay, ngày mai cũng được, nhưng nếu để đến ngày kia thì đã không còn được tươi ngon nữa rồi.
Nhưng cũng may mà nhà họ còn có mảnh đất này, trước mắt vườn cây nhà họ phát triển rất tốt, ngoài ra cũng còn những nhà khác cũng trông cây giống nhà họ nữa nữa, nhưng chất lượng không được tốt băng, vì vậy lúc sản phẩm lên thị trường vẫn bán được số lượng lớn. Nhất là hai năm trở lại đây, tình hình kinh tế trên thị trấn và huyện phát triển một cách nhanh chóng, tất cả mọi người đều có đủ tiền để mua trái cây vê ăn.
Bận bịu mãi mới đến kỳ nghỉ hè. Nghỉ hè năm nay Quý Kiến Văn cùng Vân Lệ Lệ đều về nhà, không mở lớp bổ túc mà còn cầm năm trăm tệ lúc trước đã mượn mang ve trả.
Lương ở thành phố Giang Thủy đều được tăng, nhưng trong thời gian ngắn như vậy hai vợ chồng trẻ đã có thể tích cóp được năm trăm tệ để trả cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Quý Kiến Văn trông vẫn gầy gò như trước, chứng tỏ ăn uống chẳng ra sao, Vân Lệ Lệ trông cũng gây đi nhiều.
Trước đây mối quan hệ của hai bên tương đối bình thường, nhưng hai năm trở lại đây cũng thân thiết hơn nhiều.
Lúc Vân Vân đi tới ngôi, Tô Đan Hồng mới hỏi cô ta: "Giờ chắc không còn nợ nước ngoài nữa chứ?
"Không nợ nữa rồi!" Lúc nói, trên mặt Vân Lệ Lệ không giấu nổi vẻ mừng rỡ. Mấy năm trước vì mua căn nhà này mà táng gia bại sản nợ nan chồng chất, mấy năm nay cô ta và Quý Kiến Văn đã phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn, nhưng giờ mọi chuyện cũng đã ổn thỏa hơn nhiều. Giờ nhìn lại, những ngày ấy khổ thì khổ thật, nhưng cũng không quá đáng buồn.
Hiện giờ có căn nhà của riêng mình ở Giang Thủy, cho dù là 80 mét vuông thì cũng xứng đáng. Đối với căn nhà này, cả đời này cô sẽ không bao giờ hối hận. Giá nhà mấy năm trước đến bây giờ đã tăng lên bao nhiêu rồi? Giờ lại càng không thể mua nổi, nhưng cô vẫn cắn răng cắn lợi khuyến khích Kiến Văn mua bằng được.
"Trả được hết rồi, cuộc sống sau này cũng sẽ dễ thở hơn, không cần phải tiết kiệm nhiều như vậy nữa. Chị thấy chú Tư với em gây đi lắm rồi đấy." Tô Đan Hồng thành thật nói.
Vân Lệ Lệ nghe thấy vậy cũng cười, nhìn người chị dâu trước mặt này còn chẳng thèm để ý những chuyện kia nữa, đúng là không thể so sánh được với cô, mà cũng chả có gì tốt để so sánh. Trước kia tuổi trẻ không hiểu chuyện, nhưng đã nhiêu năm trôi qua như vậy còn không hiểu được sao?
Nuôi con gái cô ta ở quê biết bao nhiêu năm, phải tốn biết bao nhiêu tiên? Vân Lệ Lệ cũng phải là loại người như vậy, trong lòng sao có thể không tính chứ? "Không tiết kiệm nữa, sau này để dành cho Yên Nhi đi học thôi, giờ vẫn còn nhỏ nên áp lực chưa quá lớn. Vân Lệ Lệ cười nói.
Cô ta với Kiến Văn chỉ có một đứa con gái, áp lực không quá lớn.
"Ngược lại chị y em nghe mẹ nói chị lại có?” Vân Lệ Lệ nhìn vào bụng cô nói.
"Ừm, mới hơn hai tháng, vẫn còn nhỏ.' Tô Đan Hồng nói: "Tối nay cùng chú Tư qua đây ăn cơm đi."
"Vâng." Vân Lệ Lệ lập tức đồng ý.
Buổi tối Tô Đan Hồng làm rất nhiều món ăn ngon, có thịt có canh có cá, giống như ăn Tết vậy.
"Chị dâu chuẩn bị nhiều món quá, đều là người nhà cả, không cân phải như vậy đâu." Quý Kiến Văn nhìn rồi nói.
"Chị dâu làm nhiều thì cậu ăn nhiêu một chút đi." Quý Kiến Quân nói, người em trai này cũng là do anh tạo điều kiện cho, trước đó bị nợ nần đè lên người trông chẳng thành người nữa. Hai vợ chồng đều gây còm cả người, may mà còn được Yên Nhi kéo lại về quê nhà.
Giờ không còn nợ tiền, tiền lương của cả hai cũng không thấp, sống ở thành phố Giang Thủy cũng có nhà thuê, những ngày tháng sau này đều tốt lên rồi.