Cha mẹ anh không ý kiến, bọn họ cũng vừa vặn ở đó nên liên ăn một bữa cơm, Quý Kiến Quân nhận tiện nói ra việc đồng ý kết nghĩa.
Ông Trương cười đáp ứng, lúc đó thì cười đồng ý nhưng ông cụ lại quay lưng đi lau nước mắt.
"Cha nuôi nói năm sau ông ấy về hưu, đến lúc đó anh dự định đón ông ấy đến chỗ chúng ta bên ở này ở." Quý Kiến Quân nói: "Lúc đó vườn trái cây thứ tư của chúng ta vừa vặn thiếu người trông giữ.
Tô Đan Hồng nghe vậy, dở khóc dở cười: "Anh còn muốn sai bảo người già sao?”
"Anh thấy cha nuôi cũng thích cuộc sống ở nông thôn.” Quý Kiến Quân nói.
"Vậy sao không muốn từ chức ngay?" Tô Đan Hồng nói.
Anh cũng nói vậy, cha nuôi nói hiện tại từ chức không có lợi, sẽ không lấy được tiền lương hưu." Quý Kiến Quân nói.
"Tiên lương hưu kia có thể có bao nhiêu chứ." Tô Đan Hồng không thèm để ý nói.
"Em đừng xem thường tiền lương của cha nuôi, một tháng ông ấy nhận gân tám mươi đồng." Quý Kiến Quân nói.
"Cao như thế ư?" Tô Đan Hồng kinh ngạc.
"Ừ, cha nuôi là giáo sư* già của Bắc Đại, đương nhiên là cao một chút." Quý Kiến Quân nói. *Chương trước có nói ông Trương là giáo viên dạy toán của một trường trung học, tuy vẫn dùng từ giáo sư nhưng Mộc thấy không hợp lý lắm nên đã đổi thành giáo viên, chương này tác đổi thành giáo sư dạy toán của Đại học Bắc Kinh nên Mộc giữ nguyên.
Tô Đan Hồng gật đầu, chẳng trách không mong muốn về hưu sớm, tiên lương này xác thực có thể tiếp tục chịu đựng thêm một chút.
"Cha nuôi thích uống mật ong, lân này mật ong mang tới ông ấy đưa một ít cho bạn cũ của ông ấy thì không còn lại bao nhiêu." Quý Kiến Quân tiếp tục nói.
"Vậy làm sao bây giờ, xe của chúng ta ở bên này cũng không đi sang bên đó." Tô Đan Hồng nói.
“Anh bảo cha nuôi nghỉ hè đến một chuyến, ông ấy đồng ý rồi." Quý Kiến Quân liền nói.
Tô Đan Hồng gật gù, nhìn bụng mình: "Sang năm tiểu tử trong bung em day cung da chui ra rồi."
Quý Kiến Quân tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc.
Hai vợ chồng chuyển động nhẹ nhàng một hồi, sau đó mới hài lòng ôm nhau ngủ.
Thời gian xoay một cái đã đến tháng 12, Quý Kiến Văn cùng Vân Lệ Lệ nghỉ trước, bởi vì bọn họ là giáo viên tiểu học nên trở ve sớm.
Hiện tại nhà của hai vợ chồng mua cũng đã trả hết nợ, tháng ngày hiện tại của hai người trải qua thật thoải mái, mang theo Yên Nhi cùng nhau trở vê, mua quà vê cho Nhân Nhân và Tê Tê. Nhân Nhân là một cây đàn violon, rất mắc, Tề Tề là một cây kèn acmonica, cũng không rẻ. Có điều lân này Vân Lệ Lệ lại trực tiếp mua về.
Quý Tiểu Đông và hai chị em Hiểu Trân Hiểu Ngọc cũng có, hai chị em chúng mỗi người một bộ quần áo mới, Tiểu Đông là một đôi giày thể thao mới, gần như đều rất vui.
"Chị ở chỗ này cũng không có thứ gì tốt cho em, đón năm mới xong thì phải vê thành phố Giang Thủy, thịt khô phơi ở sau nhà, em cầm một ít về từ từ ăn." Tô Đan Hồng nói với cô ta.
"Thịt khô?” Mắt Vân Lệ Lệ sáng lên.
Tô Đan Hồng dẫn cô ta sang đây, vừa nhìn thịt khô đang treo sau nhà, cô ta sững sờ: Chi dâu ba chị làm nhiều như vậy ao?" "Ừ, thừa dịp giá tiền thịt heo năm nay không mắc, làm thêm một ít, lúc đó mình ăn không hết thì cầm đi bán." Tô Đan Hồng nói: "Có điều hiện tại còn chưa ăn được, năm mới tới cũng coi như có thể ăn rồi."
"Vậy đến lúc đó em không khách khí với chị dâu ba, những thứ này em thích ăn. Vân Lệ Lệ cười nói.
"Trong nhà cũng có không ít quả óc chó, em câm một ít về bóc ăn, chị nhìn chú tư tuổi còn trẻ mà đã có tóc bạc.' Tô Đan Hồng nói.
"Lớp của anh ấy là lớp trọng điểm, ngày thường cũng khá là bận." Vân Lệ Lệ nói.
"Em nấu canh cho chú ấy uống nhiều lên." Tô Đan Hồng nói với Cô ta.
"Tay nghê em bình thường, anh ấy thường hay ghét bỏ đồ em nấu." Vân Lệ Lệ bất đắc dĩ nói. vài
"Ham một nồi canh mà thôi, không có gì khó khăn, em nếu có rảnh thì đến chị dạy cho em vài thủ thuật dễ để nâng tay nghề, không lao lực, bác ba của em cùng Nhân Nhân Te Te đều thích uống." Tô Đan Hồng nói: "Hơn nữa hiện tại cơ thể của Yên Nhi đang trưởng thành, em hâm nhiều anh cho con bé uống, nhưng đừng bổ quá, một ngày cho con bé ăn ngon ba bữa tốt hơn là em bồi bổ gì đó cho con be.…
Em còn định đi mua ít bong bóng cá ở phía Nam cho Yên Nhi ăn thử xem thế nào?" Vân Lệ Lệ nói.
"Thứ đó quá bổ rồi, em cùng chú tư ăn còn tốt, Yên Nhi bây giờ còn nhỏ, không thích hợp ăn vài thứ, em vẫn đừng nên cho con bé uống." Tô Đan Hồng nói, lại nói nhỏ: "Chị nghe nói trẻ nhỏ bồi bổ quá nhiều sẽ tốt quá hóa dở, dễ đến kì kinh nguyệt sớm, dễ phát dục sớm, trưởng thành không cao được.
Vân Lệ Lệ vội vàng gật đầu: "Vậy cho Yên Nhi uống nhiều canh ngon một chút.
Tô Đan Hồng lúc này mới không nói gì, Yên Nhi gân như là cô nhìn lớn lên, tự nhiên hi vọng con bé khỏe mạnh.
Mà đối với bản lĩnh nuôi con của Tô Đan Hồng, Vân Lệ Lệ kia là bái phục, dù cho chị dâu ba này của cô ta học vấn không cao lắm thế nhưng đối với việc của trẻ nhỏ, hỏi cô thì chính xác không sai được. Nhân Nhân cùng Te Te lớn lên thật khỏe mạnh. Con gái của cô ta trước hết không nói, mà nói Viện Viện hiện tại, dáng dấp nhỏ kia cô ta nhìn cũng không nhịn được mà vui mừng.
Hai chị em dâu nói chuyện một lúc, Vân Lệ Lệ mới quay về, Yên Nhi ở lại, con bé muốn cùng các em trai của cô bé cùng nhau ăn cơm, Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ thì lên trên núi ăn cơm cùng cha Quy mẹ Quý.
Lân này dẫn cha Quý mẹ Quý ra ngoài du lịch, Quý Kiến Quân mang về không ít ảnh, cha Quý mẹ Quý ở trên Trường Thành chụp ảnh, còn có những cảnh đẹp khác của Bắc Kinh, hai người đều rất vui vẻ.
Lân này Quý Kiến Quân rất hào phóng, trực tiếp thuê một nhiếp ảnh gia đi theo chụp ảnh, chỉ việc chụp ảnh trước sau tiêu 300 đồng.
Thế nhưng không thể không nói, cha Quý mẹ Quý đều chơi đến cực kỳ vui vẻ.
Quý Kiến Văn cơm nước xong thì bắt đầu lật ảnh xem, cười hỏi: "Cha, mẹ, lần này đi chơi thật vui vẻ đúng không?”
"Vui vẻ." Mẹ Quý cười nói: "Cũng làm khó anh ba con, một chuyến này tốn không ít tiên." "Nhắc tiền bạc làm gì, vui vẻ là được rồi." Quý Kiến Văn nói. "Chúng con xem nghỉ hè có rỗi hay không, nếu có thì cũng mang ba mẹ ra ngoài chơi một chuyến." Vân Lệ Lệ mở miệng. Đối với việc lúc trước ba chồng mẹ chông cô ta nghe nói hai người bọn họ muốn mua nhà, không nhiều lời đã đem tiên đưa cho cô ta cùng Kiến Văn, cô ta vẫn nhớ kỹ.
"Tạm thời không di tự các con đi chơi đi, một chuyến này đem mẹ cùng cha con hai bộ xương già này quá mệt rồi" Mẹ Quý nói.
Hơn nữa trên núi cũng không thiếu việc.
Cha Quý cũng lấy ảnh ra xem, trong mắt cũng mang theo sự vui vẻ, lần này đứa con thứ ba dẫn ông đi không ít nơi, cũng coi như làm tròn ước mộng của ông.
Nói tóm lại, hai cụ già đều rất thỏa mãn, dù sao đây là lần thứ nhất trong đời bọn họ di du lịch, còn là Bắc Kinh.
Còn như đứa con gái bất hiếu kia, vậy thì đi bao xa thì đi, đừng lại đến cản trở con mắt của hai người bọn họ là được rồi!