thì cũng đều tăng giá.
Bên trong nông thôn thì cũng thôi, quanh năm suốt tháng tốn nhiều sức, lãng phí một ít lương thực thì cũng cứ như thế, bởi vì đều là sản vật trong nhà mình. Mà những người cần phải đi mua thức ăn gia súc, năm nay thật đúng thua lỗ thảm hại.
Ai cũng không nghĩ tới giá thịt heo nam ngoai cao ma nam nay hạ thấp thảm hại như thế.
Vài gia đình trong thôn đều khóc ròng, nhưng có vài người sớm đã g.i.ế.c heo cùng Quý Kiến Quân thì thở phào nhẹ nhõm. May mà lúc đó bọn họ vấn tính toán dứt khoát, nếu không thì hiện tại trong những người đang khóc hiện tại cũng nên có một chỗ cho bọn họ.
Tô Đan Hồng xem như thắng lợi lân này, phía nhà sau còn treo không ít thịt khô, treo toàn bộ sân sau.
Hai anh em Nhân Nhân và Tề Tề mỗi buổi sáng đều phải đi qua coi vài lân, sau đó kỳ vọng thịt khô rốt cuộc ăn ngon cỡ nào? Hiện tại bọn chúng nghe mùi này, cũng không phải dễ ngửi, chẳng qua không bì được lời của người lớn nói là ăn ngon. Người lớn nói ăn ngon, trong quan niệm của chúng sẽ tự động chuyển hóa từ không ngon thành ngon, đây chính là chỗ thần kỳ của tuổi nhỏ, rất dễ lừa gạt.
Có điều chờ đến năm, sáu tuổi lớn rồi, lúc đó thì tinh như quỷ, muốn lừa cũng lừa không được, cũng chỉ có lừa lúc này.
Lúc thịt khô hoàn toàn, Tô Đan Hồng câm một khối đem chưng. Chung xong cat thanh mieng vừa, xào lên cùng dưa muối, một nhà ba cha con ăn được mùi vị đó đặc biệt thỏa mãn, Tô Đan Hồng cũng ăn mấy miếng, mùi vị có chút đậm, cô thích ăn nhưng không ăn quá nhiều. "Nếu như cảm thấy không tệ, có thể câm một ít đi sang thành phố Đại Học bán." Tô Đan Hồng nói.
"Được!" Quý Kiến Quân cảm thấy chuyện làm ăn thịt khô này nhất định sẽ rất tốt, vậy nên ngày thứ hai đã gọi Hứa Hà San chuyển sang một ít, trước tiên thử xem giá thị trường, được thì chuyển nhiều thêm một ít, trong nhà còn treo không ít. Nhưng ngoài dự liệu của Quý Kiến Quân chính là giá thịt heo bên ngoài rất bình thường, nhưng thịt khô nhà anh cầm tới rất được hoan nghênh.
Thế là lưu lại một ít tự mình ăn, còn lại thì Tô Đan Hồng đều đưa sang thành phố Đại Học.
Cha Quý mẹ Quý cũng rất thích ăn, Tô Đan Hồng bảo Quý Kiến Quân cầm mười mấy cân lên núi treo lên, muốn ăn thì chưng một khối.
Bên Vân Lệ Lệ kia cũng cam một ít, chừng mười cân để cô ta đón Tết xong mang đi, Phùng Phương Phương, Quý Mẫu Đan một người đều ba, năm cân. Những người làm thuê khác không tính cho, đến lúc đó trực tiếp cắt hai cân thịt heo cho là được.
Đừng nghĩ giá thịt heo hiện tại rẻ, khá hời, nhưng một cân cũng cân tám hào, mọi người muốn mua một hai cân cũng phải tính toán, đặc biệt là gia đình có điều kiện bình thường.
Còn như bên mẹ Tô thì cũng cầm tới không ít, để bà giữ lại từ từ ăn, lần này Quý Kiến Quân từ Bắc Kinh trở về còn mua cho bà một đôi bông tai vàng.
Cũng là muốn cảm ơn cha mẹ vợ anh đã giúp anh chăm sóc vợ hơn mười ngày. Hôm này Lý Trí qua đây, ôm Viện Viện vê, con bé khóc lớn một lúc, thế nhưng cha con cùng huyết thống, sau khi bị Lý Trí dỗ một lúc lâu thì cô bé khe khẽ yên tĩnh lại, được cha cô bé đưa về nhà.
Tô Đan Hồng nói: "Em nghe nói mẹ cậu ta bên kia lại thu xếp cho cậu ta cuộc hôn nhân mới, chẳng qua cậu ta từ chối." Đây là chuyện cô nghe được từ Vương Hồng Hoa trong thôn. "Hiện tại Viện Viện còn nhỏ." Quý Kiến Quân cau mày nói. Anh cảm thấy bác gái Lý cũng quá nôn nóng, đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã để mẹ kế vào cửa. "Thu xếp thì thu xếp như vậy, còn chưa cưới, có điều em xem ý kiến của Lý trí này, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không động tâm tư đó." Tô Đan Hồng nói. Quy Vân Vân cũng hại người quá nặng, đem một người thanh niên tốt như vậy phá hoại thành dạng này.
"Thế nào cũng phải chờ Viên Viện lớn một tí lại nói." Quý Kiến Quân lên tiếng.
Anh rất đồng tình với Lý Trí nhưng anh cũng không đồng ý anh ấy lại cưới nhanh như vậy. Tô Đan Hồng không nói gì, cũng là chuyện của người khác, cô chỉ thuận miệng nói. Tháng chap trời dù sao cũng còn lạnh, vào đêm 25 thì tuyết rơi, hai anh em còn đặc biệt đi chơi một chuyến, Tô Đan Hồng xoa kem dưỡng da với dau cho hai đứa thì không quản bọn chúng nữa, dù sao cũng có cha bọn chúng trồng chừng.
Tuyết rơi phiêu tán mấy ngày, trời đất deu hiện ra một tâng tuyết lạnh trắng toát, Quý Kiến Quân còn mang theo hai đứa nhỏ lên núi bắt chim sẻ, bắt được vài con thì trở về, hai đứa cực kì vui vẻ.
Chơi thật vui mấy ngày, buổi tối hai anh em ngủ nằm mơ bên mép cũng mang ý cười.
Ngày 28 này, Quý Kiến Quân phát hàng Tết, anh trực tiếp mang thịt heo vê, xương sườn, thịt heo v. v... đều phân phát hết, công nhân dưới tay anh cũng đều rất vui.
Dựa vào phần hàng Tết này của ông chủ cho, bọn họ thậm chí cũng không cần đi mua đồ Tết. Đường đỏ, đường trắng, bánh quả hồng, còn có thịt cùng trứng gà, tháng ngày cực kì dễ chịu.
Mà những người già trong thôn ngoài trừ những mặt hàng này của năm nay, còn có năm mươi cân gạo và lúa mì, đều nói cám ơn với Quý Kiến Quân.
Mỗi lần làm hàng Tết, gần như cân hai trăm đồng, thế nhưng mắt Quý Kiến Quân cũng không nháy một cái, anh cũng vui vẻ. Tô Đan Hồng mặc kệ những việc này của anh, người đàn ông này có lúc cực kì tiết kiệm, nhưng một số lúc lại đặc biệt khí khái, hào phóng, chẳng qua mặc kệ là mặt nào thì cô đều thích.
Một năm sung túc này vẫn là đến nhà cha Quý ăn bữa cơm đoàn viên.
Bữa cơm đoàn viên hiện tại so với năm ngoái phong phú hơn rất nhiều, hơn nữa cũng đặc biệt hài hòa.
Tô Đan Hồng bê tới bốn món ăn, Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan đều miễn cưỡng cầm bốn món lại, còn có mẹ Quý mang theo Vân Lệ Lệ chuẩn bị ở nhà, một bàn lớn tràn đầy thức ăn.
Năm nay hai nhà Phùng Phương Phương cùng Quý Mẫu Đan thu vào đều rất khả quan.
Vân Lệ Lệ bởi vì trả hết nợ mua nhà, cả người cũng tỏa ra trạng thái hoàn toàn mới, mọi người đều vứt bỏ hiêm khích lúc trước, bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên một cách vô cùng tốt đẹp.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên thì bắt đầu tán gẫu, cha Quý mẹ Quý cũng nói không ít kiến thức khi đi Bắc Kinh, bâu không khí một đại gia đình cực kì tốt.
Ai cũng không đê cập đến sự việc mất hứng lúc trước của Quy Vân Vân.
Phảng phất như nhà cha Quý không có người này vậy.
Đám con nít bởi vì mỗi đứa tự câm tiền lì xì của từng người cũng cực kì vui vẻ.
Hai chị em Hiểu Trân Hiểu Ngọc mang theo Yên Nhi đi mua búp bê chơi, Quý Tiểu Đông thì lại mang theo Nhân Nhân và Tê Tê cùng nhau đi thả pháo, cực kỳ vui sướng và náo nhiệt.
Mãi cho đến hơn mười một giờ khuya, bọn nhỏ đều bị đuổi đi vào phòng ngủ trước, cha Quý mẹ Quý mệt mỏi, lúc này mới cùng nhau cam đèn pin câm tay nhau đi lên núi ở.
Bốn anh em ở lại cùng bốn chị em dâu.
Mấy anh em đi uống rượu nói chuyện, chị em dâu thì nói chuyện với nhau.
Tô Đan Hồng đi vào bổ cam đi ra, đây là Quý Kiến Quân mua vê.
Chị em dâu vừa ăn cam vừa nói chuyện phiếm.
Phùng Phương Phương nói đến Quy Vân Vân: Thim tư, em thân thiết nhất với dì nhỏ, sau khi em ấy rời thị trấn có đi tìm em không?” Cha Quý mẹ Quý đều trở lên núi rôi, các cô tự nhiên cũng không có gì khó nói.
"Có tìm đến một lần." Vân Lệ Lệ thuận tiện nói.
Sau đó thì không tới nữa sao?” Phùng Phương Phương hỏi. Sau này gặp trên đường một lân, có điều không nói chuyện." Vân Lệ Lệ lắc đầu nói.
"Em cũng không nên nhẹ dạ, kẻ vô ơn bạc nghĩa như vậy không đáng để ý tới, nếu không phải vậy thì sau này bị em ấy quấn lấy chỉ có phiên phức cho em” Quý Mẫu Đan bĩu môi nói.
Ban đầu quan hệ của các cô và Quy Vân Vân đã cực kì lạnh nhạt, sau sự việc xảy ra lần trước thì các cô có thể giữ Quý Vân Vân ăn Tết ưi
Thể diện đều bị cô ta làm cho mất hết.