"Đã từng ly hôn sao?" Quý Mẫu Đan kinh ngạc hỏi.
Hiện tại đúng là có thể ly hôn, nhưng mà cái danh ly hôn lúc này vẫn không dễ nghel
Người như vậy, Quý Vân Vân làm sao coi trọng?” Quý Mẫu Đan hỏi.
"Ai biết cho nó." Phùng Phương Phương châm biếm nói.
Một người đàn ông đã ly hôn, hơn nữa lý do là bởi vì ở ngoài có mối quan hệ nam nữ bất chính, bị người vợ biết được, mà vợ của anh ta là người có tính tình nóng nảy nên lập tức ly hôn. Chỉ là không ngờ rằng, Quý Vân Vân đi đến nhà xưởng làm việc, chưa được bao lâu thì cô ta và người đàn ông kia lại quen nhau.
"Như vậy thì cũng tốt, từ lâu em đã thấy cô ta không xứng với Lý Trí.” Quý Mẫu Đan nói.
"Lần trước mẹ của Lý Trí ngã, cô ta cũng không một lần trở về thăm, đối với chuyện này thì cô ta chẳng có chút nào giống một người con dâu nữa, mà giống như bà nội của người ta thì đúng hơn, tuy bậc cửa của nhà họ Lý cao, cô ta may mắn vẫn được gả vào. Nhưng cuối cùng thì cũng không có duyên để trở thành người một nhà với họ mà phải rời đi" Phùng Phương Phương nói.
Chỉ cân nói ve Quý Vân Vân, có thể nói hai người giống như cùng chung chí hướng, cũng không nể tình một chút nào, bọn họ đã không thích tính cách công chúa kia của Quý Vân Vân từ rất lâu rồi!
"Vậy tình hình trong nhà của tên đàn ông kia như thế nào rồi ạ?" Quý Mẫu Đan hỏi.
"Nghe nói là có một người con trai, nhưng mà đã bị mẹ đứa nhỏ nhận về nuôi, cũng không cho ở cùng anh ta, chỉ có điều nhà anh ta cũng thuộc dạng trung bình, hơn nữa vẫn còn làm công cho người ta, nếu Quý Vân Vân không chịu đi làm mà còn muốn anh ta nuôi, vậy thì tám chín phân sẽ không có chuyện đó đâu. Phùng Phương Phương nói.
Chị ta đã đi nghe ngóng được rất nhiều.
Hơn nữa, cũng không phải người đàn ông nào cũng có tính tình tốt giống như Lý Trí, anh ấy có thể cho cô ta ở nhà ăn không ngôi roi thì cũng không nói, còn muốn đưa cô ta lên làm bà nội luôn.
Nhưng còn tên đàn ông kia thì sẽ không như vậy, bởi vì chị ta nghe nói, vợ trước của anh ta cũng bởi vì chuyện anh ta thường hay ra ngoài vui đùa cùng những cô gái khác, cũng đã ba bốn lân làm ầm ï lên nhưng không có thay đổi gì, cho nên mới đưa ra quyết định là ly hôn còn mang theo đứa con đi. "Vậy là những ngày tháng sau này, e rằng cô ta sẽ phải chịu khổ rồi." Quý Mẫu Đơn cười nói. Tính tình của Quý Vân Vân như thế nào bọn họ đều biết, là một người có bệnh công chúa, bây giờ lại đi theo tên đàn ông kia, cũng không biết cô ta sau này sẽ như thế nào nữa.
Trước đây, đối với chuyện cô ta có thể gả cho Lý Trí, cho dù là Quý Mẫu Đan hay là Phùng Phương Phương cũng đều phải bĩu môi thừa nhận cô ta tốt số. Lý Trí là ai, là lứa sinh viên đại học đầu tiên, rất nổi tiếng, sinh viên đại học thời ấy hiếm giống như gấu trúc vậy.
Sau này lại đi lên thị trấn dạy những lớp quan trọng, tuổi còn trẻ nhưng có thể nói, trong tay đã có công ăn việc làm ổn định, cũng không cân phải lo nghĩ đến chuyện tiền bạc.
Sự nghiệp ổn định như vậy, ngày thường cũng tiêu xài tiết kiệm, nên cũng dư lại không ít, mà nghỉ phép vẫn có lương, một tuân có thể được nghỉ phép hai ngày, chỉ làm việc năm ngày, sau này vê già vẫn có tiền về hưu, còn gì tốt hơn thế này không? Được ga cho một người đàn ông như vậy, cho dù hai người Quý Mẫu Đan và Phương Phương không phục cũng phải phục.
Ai ngờ mới được hai năm thì đã ly hôn rồi.
Hai người họ nói xong lại cùng nhau bật cười, suy cho cùng thì cũng không thoát khỏi số phận, cho dù đã có con, nhưng cũng không thể ngăn được việc cô ta muốn trở thành một người đàn bà hư hỏng, thật sự đi đến chuyện ly hôn.
Hai người đều lên tiếng phê phán Quý Vân Vân, Tô Đan Hồng và Vân Lệ Lệ không nói gì. Tô Đan Hồng cũng giống như những chị ấy, đối với Quý Vân Vân cũng không có chút xíu ấn tượng tốt nào, nhưng chỉ có mỗi Vân Lệ Lệ là đã sợ đến ngây người.
Cô ta chỉ mới vừa biết được, Quy Vân Vân cùng người đàn ông kia đã qua lại, mà người đó còn lại là người đã từng ly hôn! Cũng không biết Quý Vân Vân có phải bị mù rồi không, còn bày đặt không cần Lý Trí, thế mà bây giờ lại đi theo một tên đàn ông đã từng trải qua một cuộc hôn nhân, trước đó còn có tiếng xấu. Cô ta làm sao có thể chắc chắn, sau này người đàn ông kia sẽ lại không ra ngoài làm chuyện không đứng đắn nữa, đến lúc đó cô ta sẽ như thế nào đây? Sau khi cuộc họp kết thúc, ai cũng tự ôm con của mình trở về, Vân Lệ Lệ thì cũng đi cùng Quý Kiến Văn nói ve chuyện này. Không thể nào không nói, bởi vì Quý Vân Vân sẽ đến thành phố Giang Thủy ở, hơn nữa cô ta cũng biết tiểu khu bọn họ sống, sau này nếu như có chuyện gì xảy ra, chẳng phải sẽ tìm tới nhà này sao?
“Cho dù cô ta có bị cái gì, thì bây giờ cũng không liên quan đến chúng ta nữa rồi." Quý Kiến Văn cũng lười quan tâm.
Đối với người em gái này, anh ta cũng chẳng còn ôm hy vọng gì nữa.
"Với lại chuyện bây giờ cũng như ván đã đóng thuyền, còn có gì để nói nữa đâu?" Quý Kiến Văn nói.
Vân Lệ Lệ thở dài, hiện tại đã dứt khoát như vậy cũng không còn gì khác để nói, cho dù có hối hận, vậy thì cũng không thay đổi được gì.
Ở mùng một năm mới, Lý Trí bế Viện Viện vê bên đây chúc tết. Đừng nhìn thấy Viện Viện còn nhỏ, nhưng cô bé vẫn nhớ rõ Tô Đan Hồng, cho nên vừa nhìn thấy Tô Đan Hồng cô bé đã vội đưa hai tay của mình hướng về phía cô, trong ánh mắt đơn thuân ấy còn mang theo chút VỘI vã.
Tô Đan Hồng mỉm cười xoa xoa khuôn mặt của cô bé, để cho Quý Kiến Quân ôm cô bé, hiện tại cô cũng đã lớn tháng hơn rồi, nên cũng gặp chút khó khăn để bế cô bé, cô pha một bình sữa cho cô bé uống, có lẽ cũng đã lâu Viện Viện không có uống sữa có hương vị này, cho nên rất thích, cho dù bị Quý Kiến Quân bế mà cũng không vùng vẫy.
Nhân Nhân và Te Te cũng được nhận tiền lì xì và tất nhiên Tô Đan Hồng cũng lì xì cho Viện Viện. Lý Trí ở lại ăn cơm trưa, ăn xong rồi mới ôm Viện Viện đã ngủ say đi vê.
Anh ấy bây giờ chỉ có thể đợi cho hết tết nguyên tiêu mới có thể trở vê trường học.
Vào mùng hai, Quý Kiến Quân cùng Tô Đan Hồng dẫn theo Nhân Nhân và Tề Tê đi đến nhà mẹ Tô để chúc tết.
Mẹ Tô đã đợi bọn họ từ sáng sớm, chị dâu cả Tô và Tô Tiến Quân cũng không về nhà mẹ ruột của chị ấy, không chỉ có bọn họ, mà chị dâu thứ Tô và Tô Tiến Đảng cũng trở vê đây.
Cũng không còn cách nào khác, vì cứ đứng giữa việc không biết vê nhà người nào trước, vì dù đi hay không thì cũng sẽ mang theo phiền phức, cho nên quyết định gửi quà vê bên kia, còn người thì vê bên đây.
Chị dâu cả Tô thì đang phiền muộn về chuyện nhà mẹ ruột mượn tiên, cô ta khó khăn lắm mới tiết kiệm được một ít tiền, có thể chịu cho mượn mới là lạ đói
Chị dâu thứ Tô thì cũng buồn phiền vì nhà mẹ ruột bên đó cứ muốn đưa người vào làm trong cửa hàng của cô ấy, Dương Đại Nha ở cửa hàng đó làm việc rất tốt, mà cô ấy cũng không thiếu người, cô ấy đâu có cần?
Nhưng nhà mẹ ruột của chị dâu, lại kêu cô ấy đuổi Đại Nha, sao có thể được?
Cho nên cả hai đều không về nhà mẹ ruột.
Bởi vì năm nay hai gia đình đã buôn bán kiếm được không ít tiên lời, trong nhà có điều kiện nên cũng thoải mái không ít, hơn nữa quanh năm suốt tháng cũng không gặp nhau mấy lần, bây giờ ở chung thì cũng có chút hòa thuận.
Nhân Nhân và Tê Te còn có Thạch Đầu cùng nhau chơi đùa, ngoài ra còn có thêm đứa nhỏ của chị dâu cả Tô nữa, đều đi ra ngoài chơi với nhau.
Chị dâu cả Tô nói ve chuyện mình dự tính sẽ xây nhà lầu. "Xây nhà sao?" Tô Đan Hồng mỉm cười: "Vậy anh cả và chị dâu đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi ạ?"
"Cũng không nhiều lắm, chỉ hơn tám trăm." Chị dâu cả Tô cười nói.
Cô ta vẫn rất hài lòng ve với khoản tiên này của mình.
"Hơn tám trăm đồng cũng không ít, nhưng số tiền này không đủ để xây một căn nhà lâu, muốn xây nhà lâu phải có tâm bảy tám vạn, còn không thì cũng đừng nghĩ đến." Chị dâu thứ Tô nói.
"Bảy tám vạn? Cũng không cân đắt đến như vậy?" Chị dâu cả Tô hỏi.
"Đây chỉ mới là nhà hai tang thôi, nếu là nhà ba tâng thì lại càng thêm nhiều." Chị dâu thứ Tô nói.
"Vậy em trai và em dâu à, hai đứa có thể bỏ ra thêm chút tiền không, dù sao cũng là người nhà." Chị dâu cả Tô nói.