lân.
Sau tết có một nhiệm vụ khẩn cấp, mãi gân đây mới trở về, nhưng lại mang theo một tin dữ. Bất hạnh là, vị chiến hữu này bị cắt mất một chân rồi, là do vết thương chuyển biến xấu khi đưa tới bệnh viện, vẫn may là đưa đến sớm, nếu không thì đã không giữ nổi tính mạng.
Nhà của người chiến hữu này cách đây cũng không gần, ở tỉnh bên cạnh, Quý Kiến Quân muốn di qua thì phải ngồi ba bốn chuyến xe lửa mới tới được. "Quân đội trợ cấp một vạn, bị vợ hắn ôm tiền bỏ chạy rồi, hiện tại hắn còn phải mang theo hai đứa con trai bên cạnh. Quý Kiến Quân nói.
Nghe thấy một người đàn ông như vậy mà còn phải một mình thì Tô Đan Hồng rất cảm khái. Anh đi đi, mang cho anh ấy một chút." Tô Đan Hồng nói thẳng. "Mang bao nhiêu?" Quý Kiến Quân nhìn cô.
Anh tự áng chừng đi, không phải trong tay anh còn tiền sao?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Thì có, nhưng tiền này cũng là tiền của chúng ta mà." Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan Hồng cười, nhìn anh: "Anh định cho anh ấy bao nhiêu?
"Mang bốn vạn qua đó được không?" Quý Kiến Quân cẩn thận từng li từng tí nhìn vợ mình.
"Bốn vạn quá nhiều, anh mang năm trăm qua là được. Tô Đan Hồng nói.
"Năm trăm?" Quý Kiến Quân có chút sửng sốt.
" Đúng vậy, còn lại thì anh hỏi anh ấy có muốn mang con trai tới bên này không, không phải ở huyện thành anh đang muốn mua cua hang sao? Neu anh ay là người đáng tin thì để cho cha con họ trông coi, trong nhà anh ấy còn có ai nữa không?" Tô Đan Hồng lại hỏi.
Co cậu ta còn có mẹ già. Quý Kiến Quân nói.
"Vậy cũng có thể để bọn họ cùng tới bên này để an bài luôn, cho cá không bằng cho cân câu cá, đạo lý này anh hiểu không?” Tô Đan Hồng nói.
"Vợ à, cảm ơn em." Quý Kiến Quân nhìn cô, chân thành nói. "Cám ơn cái gì, bất quá em cảnh cáo anh trước, sổ sách em sẽ để ý, anh đừng có mà làm người xấu, nếu anh không nhớ rõ thì em sẽ không đồng ý.' Tô Đan Hồng nói.
"Sẽ không, Đại Quân không phải là loại người như vậy!" Quý Kiến Quân vội vàng nói.
"Đợi anh ấy chịu tới rôi nói sau." Tô Đan Hồng khoát tay nói.
Mặc dù cô sẵn lòng giúp đỡ mọi người, nhưng cũng phải đáng giá để cô giúp, bằng không thì ngay cả ánh mắt dư thừa cô cũng sẽ không cho.
Về phần năm trăm đồng thì thật ra năm trăm đồng cũng không ít nhưng tuyệt đối gánh nổi hai chữ chiến hữu này.
Về phần bốn vạn mà Kiến Quân nhà cô nói, cô tất nhiên sẽ không đồng ý, tình bạn giữa đàn ông đương nhiên cô không hiểu, nhưng đạo lý thăng mễ ân đấu me cừu* thì cô lại biết.
*Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân: Câu này có nghĩa là, nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ.
Với lại anh ta cũng không phải là người độc thân, là người đã có gia đình, bên trên có cha mẹ già phải nuôi, phía dưới có ba đứa con gào khóc đòi ăn, cho dù việc buôn bán có tốt thì dùng năm trăm đồng mang qua đã là rất tốt rồi, điêu này nói rõ người đàn ông này rất coi trọng tình bạn này.
Vợ anh đã đưa ra chủ ý như vậy thì Quý Kiến Quân cũng an bài tốt mọi chuyện trong nhà, dành thời gian câm theo năm trăm đồng ngôi xe lửa tới tỉnh bên cạnh.
Đến đây vẫn phải đổi xe, vòng vo mấy chuyến, lúc này mới tới huyện của Đại Quân, sau đó anh lại bắt xe vê tới thôn của Đại Quân.
Rất nghèo, so với nhà của anh bên kia còn nghèo hơn gấp mấy lân. Quê anh bên kia dù như thế nào thì hai ba năm gân đây đều có không ít nhà máy được xây lên, có thể nói là đang phát triển mạnh mẽ, nhưng bên này thì không, không khí nông thôn đặc biệt tràn ngập.
Nhìn thấy Quý Kiến Quân tới, không ít người trong thôn đều nhìn anh, Quý Kiến Quân cũng không phải là người sợ người lạ, bằng không đã không tới đây tìm Đại Quân.
Chỉ hỏi mọi người nhà Đại Quân ở đâu?
"Cậu là ai?" Có một ông lão cầm điếu thuốc, nói tiếng phổ thông không rõ ràng lắm, hỏi anh. Rõ ràng ông ấy cũng là người có địa vị, nếu không sẽ không nói tiếng phổ thông.
"Cháu là chiến hữu của cậu ấy." Quý Kiến Quân miễn cưỡng mới nghe rõ được, nói.
"Ta nhìn cũng giống lắm, người làm lính có một cỗ khí chất như vậy." Ông lão gật đầu nói.
Mặc dù Quý Kiến Quân đã xuất ngũ nhiều năm, nhưng anh vẫn duy trì được sự chỉn chu, gọn gàng như hồi còn ở trong quân ngũ, đặc biệt có phong thái.
Ông lão chỉ đường cho anh: "Từ nơi này đi thẳng, nhà cuối cùng, ở gian ngoài có mọc bầu và dây leo thì chính là nó.' "Cảm ơn ông." Quý Kiến Quân nói cám ơn.
Sau đó liền đi tới bên này, anh vừa đi thì người trong thôn bắt đầu thảo luận vê Quý Kiến Quân.
"Đó là chiến hữu của Đại Quân đúng không?”
Nhìn xem, đúng là có khí phái! "Đều là do làm binh đấy, sao lại cường tráng như vậy nhỉ?" Không chừng là lãnh đạo đó?” "Giống lãnh đạo lắm!"
"Đây là muốn đến thăm Đại Quân sao?”
"Vợ Đại Quân mang tiên bỏ chạy, cậu ta nhất định là tới hỏi thăm, tám chín phân mười là mang tiền tới."
"Như vậy thì cuộc sống của Đại Quân có thể tốt hơn rồi, vợ cậu ta vậy mà lại lấy hết tiên trong nhà rồi bỏ chạy với người khác!" " Đúng là người phụ nữ hư hỏng đáng đ.â.m ngàn đao, Đại Quân đối với nó tốt như vậy mà lại có thể làm được chuyện như vậy!" "Còn không phải là con gái của Tích Sơn bên kia sao, bên kia không có đứa con gái nào tốt cả.
Quý Kiến Quân đi men theo con đường, rất nhanh đã tìm tới nhà của Đại Quân, mẹ Đại Quân đang tưới nước cho dàn bau. "Bác ơi, đây có phải là nhà của Đại Quân không?" Quý Kiến Quân tiến tới hỏi.
" Đúng vậy, cậu là chiến hữu của Đại Quân sao? Mẹ Đại Quân sững sờ, nhìn thấy khí chất không khác lắm với con của mình thì vô ý thức hỏi.
"Dạ, cháu là Quý Kiến Quân. Quý Kiến Quân tự giới thiệu mình.
"Cháu là Quý Kiến Quân sao, bác có nghe Đại Quân nói tới cháu rất nhiều lân" Mẹ Đại Quân nghe vậy thì cười, vội vàng nói: Mau vào, mau vào đây. Vừa đón Quý Kiến Quân vào, vừa hướng sau nhà ho lên: “Đại Quân, chiến hữu con tới thăm này!”
Đại Quân chống đỡ một cây gậy đi ra ngoài, nhìn thấy Quý Kiến Quân thì người đàn ông phương bắc cao một mét tám mươi lăm bị cuộc sống thực tế đè ép cứ như vậy mà đỏ cả vành mắt.
"Đã nhiêu năm không gặp, cậu cũng đừng có mà đỏ mắt chứ, trước kia thời điểm còn dẫn tân binh thì cậu đã giáo huấn khiến bọn họ khóc, còn mắng họ là kẻ vô dụng nữa mà. Quý Kiến Quân nhìn thấy chiến hữu của mình ngày xưa bây giờ lại biến thành bộ dạng này thì con mắt cũng có chút chua xót. " Tôi không sao, chỉ có chân này không được thôi, tôi còn chân nữa mà." Đại Quân nhếch miệng cười nói.
Chân anh bị cụt bắp chân, vẫn còn đùi, ở trong bộ đội dưỡng thương tốt rôi mới vê, nhưng cũng may là dưỡng thương tốt roi mới vê, bằng không thì hiện tại chỉ sợ anh không dậy nổi. Sau khi thăm hỏi thì Quý Kiến Quân liền đưa tiên cho anh, Đại Quân lắc đầu nói: "Kiến Quân, cậu lấy về đi, trong nhà còn có em dâu và ba cháu trai, tiền này tôi không lấy của cậu được, tôi vẫn còn một chút."
"Còn cái gì chứ? Deu bị lấy đi rồi còn gì?" Quý Kiến Quân trực tiếp đem tiền nhét vào túi anh, nói: "Tiên này cũng không phải tôi đưa không cho cậu, cho cậu mượn thôi, với lại tôi có chính sự muốn nói với cậu, đừng nói sang chuyện khác, chờ khi nào tôi nói xong thì cậu hãng nói." "Cậu nói đi" Đại Quân nhếch miệng, nói.
" Tôi bên kia đang thiếu người, thiếu người có thể tin tưởng được, tôi muốn mở một cửa hàng trong huyện thành, trước đó đã có một cái rôi, giờ là cái thứ hai, người trông coi cửa hàng này phải là người nhà, tôi hiện tại thiếu người, cậu mang theo bác gái và cháu trai, cùng tôi qua bên kia ở, khí hậu bên kia tốt hơn ở đây nhiều, điều kiện cũng tốt, tiên công giống với những người khác, một tháng năm mươi lăm đồng." Quý Kiến Quân nói.