một chút, chị cả Hứa biết."
Bên thành phố Đại Học anh đã mua hai căn nhà, hiện tại đều đã cho thuê, hiện nay tiên thuê nhà tăng không ít, một năm thanh toán một lần, vẫn là rất tốt.
Lân trước người thuê nhà kia còn đến hỏi anh có bán nhà không, giá ra cũng không thấp, sau nghin d6ng.
Đã tăng khá nhiều so với lúc mua ban đầu, khi đó cả hai căn nhà đều rộng một trăm lẻ tám mét vuông, tổng cộng chỉ bỏ ra hơn sáu nghìn đồng.
Nhưng cho dù như vậy, Quý Kiến Quân cũng không bán.
Nói đùa, vị trí đó tốt lắm, gân trường đại học ở đó, vị trí tốt cỡ nào chứ? Các tiện ích bên cạnh cũng có sẵn, điều kiện sống rất tốt.
Anh còn chê hai căn nhà ít quá, nhưng tiểu khu kia không còn, bằng không anh còn phải mua thêm một căn nữa, dù sao hiện tại anh cũng có ba người con trai rồi.
Ít nhất cũng phải mỗi đứa một căn.
Tuy rằng bên cạnh trường trung học phổ thông Số 1 thành phố Giang Thủy cũng có một căn, nhưng phòng ở bên kia so với bên này vẫn kém một chút.
Anh vẫn thích thành phố Đại Học hơn, hiện tại bắt đầu hối hận rồi chứ đừng nói là bán. "Vậy em giúp anh hỏi xem cần bao nhiêu tiên?" Tô Tiến Đảng nói.
Quý Kiến Quân có ý muốn nhờ Hứa Hà San chuyển lời cho Tôn Đại Sơn, chị cả Hà.
Hai người họ rất nhanh đã trả lời giá nhà hiện tại.
Trong tiểu khu mà bọn họ hiện tại đang ở, tối ky nhất là có một hộ gia đình muốn chuyển đi, muốn bán nhà sang tay, có điều giá cả không rẻ, chín mươi mét vuông, giá rẻ nhưng lại không hê rẻ, giá là năm nghìn đồng. "Cái giá này đúng là đắt." Quý Kiến Quân nhíu mày nói.
Nhà ở bên thành phố Đại Học của anh một trăm lẻ tám mét vuông, một căn cũng chỉ hơn sáu nghìn đồng, cửa hàng bên này của anh còn ít hơn nữa, vậy mà một căn chín mươi mét vuông lại dám ra giá năm nghìn đồng? "Em cùng anh Tôn đến đó để mặc cả giá, bên kia nói ít nhất không được dưới bốn nghìn bảy, nếu không sẽ không bán." Hứa Hà San nói.
Quý Kiến Quân gật gật đầu, liên nói với Tô Tiến Đảng, bốn nghìn bảy.
"Nếu anh muốn mua, ngày mai em còn bảo anh hai em giao một đợt hàng qua, anh ngôi xe của anh ấy đến đó là được." Quý Kiến Quân nói.
"Để anh cân nhắc" Tô Tiến Đảng gật đầu nói.
"Nếu thiếu tiên, bên em còn một ít." Quý Kiến Quân lại nói. "Được.' Tô Tiến Đảng gật đầu. Cũng nói với chị dâu thứ Tô, chị dâu thứ Tô bị dọa sợ: "Đắt vậy sao? Chín mươi mét vuông mà muốn bốn nghìn bảy?"
"Hiện tại làm sao có thể so sánh với trước kia, không nói tới thành phố Đại Học, chính là cửa hàng này của chúng ta, còn có thể mua với giá trước đây sao?" Tô Tiến Đảng nói.
“Quên đi, trước đây chúng ta không có nhiều tiên như vậy." Chị dâu thứ Tô nói.
Trong cửa hàng làm ăn cũng không tệ, nhưng một năm tiết kiệm một nghìn năm mươi tệ cũng coi như không tôi, trong tay bọn họ hiện tại đúng là có một ít, có điều bốn nghìn bảy thì không đủ.
"Kiến Quân nói không đủ thì qua bên cậu ấy lấy trước.' Tô Tiến Đảng nói.
"Luôn phiên em rể cũng không tốt, hay là quên đi, tích góp trước đã, tích góp đủ rồi lại nói." Chị dâu thứ Tô nói.
"Xác định không mua?" Tô Tiến Đảng hỏi.
"Tạm thời không mua, Thạch Đầu còn nhỏ, còn có rất nhiêu cơ hội." Chị dâu thứ Tô nói.
Tô Tiến Đảng cũng không nói gì nữa, muốn tích góp được tiên rồi mua cũng được, vì thế liền nói với Quý Kiến Quân.
Quý Kiến Quân còn tưởng rằng bọn họ muốn mua, chính anh thiếu tiền đều tính toán mượn bọn họ trước, không nghĩ tới không cân?
Không mua à? Sau này cũng không có cái giá này đâu. Quý Kiến Quân nói.
Mặc dù bốn ngàn bảy không rẻ, nhưng nếu mua, chắc chắn sẽ không hối tiếc.
Lấy người em trai Quý Kiến Văn của anh làm ví dụ, lúc trước vì vay tiên mua căn nhà kia, thậm chí ngay cả tiên quan tài năm trăm đồng của cha mẹ anh ta cũng mượn. Mấy năm đó đúng là sống không dễ dàng, nhưng nhìn hiện tại mà xem, những ngày đã qua anh ta và Vân Lệ Lệ đều vô cùng may mắn lúc trước đã cắn răng mua nó.
Hiện giờ ở bên thành phố Giang Thủy cũng có một nơi dừng chân, cho dù nơi đó có hơi đông đúc, nhưng tổ vàng bạc không bằng ổ chó nhà mình, không phải sao?
Hơn nữa nếu bọn họ tích góp đủ tiền để mua, vậy cũng chưa chắc đã mua được.
Cho nên lúc trước cho dù không dễ dàng nhưng mua cũng mua rồi, hiện tại quốc gia phát triển nhanh như vậy, sau này ai biết được thị trường ra sao?
Có điều anh thấy Tô Tiến Đảng không có ý mua, nên cũng không nói gì thêm, dù sao đây cũng là chuyện của anh ấy, anh ấy có thể trong lúc bản thân thiếu tiên mà vẫn tính toán dành ra một ít cho anh mượn thế là đủ rồi.
Không cần vay tiên bên ngoài, Quý Kiến Quân lại tiếp tục bán trái cây, hiện tại rất bận rộn, cũng không có thời gian quan tâm nhiều.
Cuộc sống của ông Trương thật thoải mái, ông ấy cảm thấy đời này mình chưa từng trải qua cuộc sống thoải mái như vậy. Ba bữa chỉ cần đúng giờ xuống núi an cơm, những lúc khác ông ay liền đi dạo loanh quanh, hoặc là cho gà ăn, hoặc là ra đồng làm, biết thân phận là cha nuôi Quý Kiến Quân của ông ấy, điều quan trọng hơn chính là, người ta là lão giáo sư đến từ Bắc KinhI
Nếu như đặt ở xã hội cũ trước kia, đây chính là một vị quan đứng đắn, cho nên đối với ông ấy đều vô cùng kính trọng.
Ông Trương muốn đưa tiền sinh hoạt cho Tô Đan Hồng, nhưng cô từ chối: "Chút đồ này đều là từ trong đất nhà con ra, hồ chứa nước nhà con vớt được, cân gì tiên? Nếu cha nuôi nhiều tiền quá không biết tiêu ở đâu, vậy thì tiết kiệm cho Nhân Nhân và Te Tê đi, sau này đi học phải mua không ít thứ, vậy đều giao cho cha nuôi rồi."
Ông Trương nghe vậy liền trực tiếp đáp ứng.
Tô Đan Hồng nhìn ông ấy đáp ứng cũng thở phào nhẹ nhõm, ông cụ tới đây dùng bữa, tuy rằng mỗi bữa cơm khẩu vị đều rất ngon, ăn nhiều, nhưng tiêu hết bao nhiêu tiên chứ, cô cũng không phải kẻ rớt tiền trong mắt, còn thu phí sinh hoạt của ông ấy.
Tốt hơn hết là dùng lời lẽ như thế này để lơ đi, mà không làm tổn thương lòng tự trọng của ông cụ.
Hơn nữa ông Trương cũng giúp cô, ví dụ như vấn đề giáo dục Nhân Nhân, có ông ay ở đây cô cũng không cân nhúng tay vào. Nửa tháng nay, cô thấy Nhân Nhân viết thư pháp, tuy rằng vẫn còn xiêu vẹo, nhưng đã tốt hơn rất nhiều.
Tô Đan Hồng cũng biết viết, viết chữ nhỏ hoa trâm đặc trưng của phụ nữ.
Có điêu cô không đụng vào, đừng nói không đụng vào cái này, mà cây đàn cổ Quý Kiến Quân mua về, tuy rằng cô rất ngứa nghê, nhưng cũng chưa từng chạm qua, vẫn luôn để đó. Ngày 1 tháng 9, Nhân Nhân khai giảng, là ông nội nuôi của cậu dẫn cậu đi, báo danh còn có học phí gì đó, đều là ông nội nuôi của cậu trả.
Những cái này Tô Đan Hồng không để tâm, người cha nuôi này cô nhìn ra được ông kiêu ngạo, nếu không để cho ông ấy tiêu số tiên này, vậy thì có vẻ xem như ông là người ngoài, cho nên Tô Đan Hồng không để tâm, Quý Kiến Quân cũng không để ý, ông Trương nhìn thái độ này của hai vợ chồng bọn họ liên hài lòng.
Đồng thời ông ấy còn tự mình gánh vác nhiệm vụ đưa đón Nhân Nhân.
Tiểu học phải qua trấn học vẫn còn tương đối xa, phải đi không ít đường, có điều ông Trương biết đạp xe, có thể tự mình đưa qua đó.
Tô Đan Hồng cũng không có ý kiến, có người đưa đón cũng rất tốt.
Nhân Nhân ở trường thích ứng rất tốt, lần đầu tiên thi đã thi được hạng nhất cả lớp, cả hai môn đều đạt một trăm điểm, ở trong lớp là đối tượng hâm mộ của các bạn nhỏ.
Hơn nữa cậu còn là cán bộ lớp, cậu chính là lớp trưởng, rất được thây cô coi trọng, các bạn học nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, hơn nữa lại là lớp trưởng, thành tích lại tốt, cũng không dám đối nghịch với cậu. Vì vậy, bạn học Nhân Nhân bắt đầu cuộc hành trình học sinh tiểu học của mình, hơn nữa còn đi trên con đường này hơn hai mươi năm.