đình có đủ khả năng.
Hơn nữa có ông nội nuôi thằng bé giúp bồi dưỡng, cô cũng tin tưởng con trai mình có thể.
Có điều xem kế hoạch sau này của thằng bé đi, Tô Đan Hồng không có ý định can thiệp quá nhiều.
Nhưng Nhân Nhân lên tiểu học rõ ràng rất chăm chỉ, hơn nữa, còn hiểu chuyện không ít, dường như trong chốc lát liền kéo dài khoảng cách với bạn nhỏ Te Te.
Hiện tại tan học được ông nội nuôi của cậu đón về nhà, cậu sẽ xem trong nhà có việc gì phải làm hay không, nếu có thì sẽ giúp đỡ hoàn thành trước, sau đó liền đi làm bài tập.
Bình thường lúc này Tường Tường đều sẽ đi qua trêu chọc cậu, muốn cậu chơi cùng nó, nhưng Nhân Nhân cũng là cực kỳ kiên nhẫn, sẽ không đánh Tường Tường, trực tiếp ôm Tường Tường tới tìm ông nội nuôi.
Tô Đan Hồng trong nhà bếp chuẩn bị bữa tối, bình thường thời điểm này không có thời gian để quản lý Tường Tường.
Vì thế công sức chăm sóc Tường Tường liền rơi lên người ông Trương.
Ông Trương lại vô cùng vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này, nhận lấy Tường Tường liền ôm nó trở vê, đem nó nhét vào trong xe đẩy, sau đó mang theo ra ngoài dạo chơi.
Tường Tường cũng rất vui vẻ, hiện tại nó không thích ở nhà, mỗi ngày mắt vừa mở ra liên muốn chạy ra ngoài.
Có ông nội nuôi của nó dẫn nó ra ngoài, nó đương nhiên rất vui. Bây giờ trời nắng quá lâu, vì vậy thường ăn lúc sáu giờ, muộn hơn nửa tiếng so với trước đây, trước đây là năm rưỡi ăn.
Một trái bí tỏi, một con cá to, một đĩa tôm nhồi, một đĩa giò xào và một nôi canh mướp. Không tính là phong phú, nhưng mỗi một món ăn đều rất ngon, cả nhà vây quanh ăn đều cảm thấy thỏa mãn.
Cơm nước xong, ông Trương liên đẩy Tường Tường, mang theo Nhân Nhân và Tê Tê cùng với Đại Hắc cũng vừa mới ăn xong đi dạo.
Tô Đan Hồng ăn no, lười dọn dẹp, liền giao cho Quý Kiến Quan.
Quý Kiến Quân mỉm cười, liền thu dọn bát đũa, sau đó đi vào rửa, rửa xong lại cọ nồi, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ.
"Vợ, mấy ngày nữa anh sẽ qua bên Bắc Kinh." Quý Kiến Quân nói.
"Có cân cha nuôi đi cùng anh không?” Tô Đan Hồng hỏi. "Không cần." Quý Kiến Quân lắc đầu: "Anh tự đi qua là được, đến lúc đó nếu như đôi vợ chồng Quảng Tây kia vẫn còn ở đó thì phải coi thử, anh đi mấy ngày đón mẹ chúng ta tới đây ở." "Được.' Tô Đan Hồng gật đầu. Mẹ cô cũng đã không tới một thời gian, cô không qua xem một chút, ngược lại Quý Kiến Quân đưa hoa quả vài lần, mối quan hệ với mẹ vợ vẫn tốt đẹp như xưa.
Quý Kiến Quân ngày hôm sau liền xách hai con cá béo tới cho mẹ vợ.
"Sao con còn cầm tới, trong nhà cũng không thiếu chút thức ăn này. Mẹ Tô tươi cười nói.
"Mẹ, mấy ngày nữa con tính qua bên Bắc Kinh làm chút việc, muốn đón mẹ qua ở cùng Đan Hồng, mẹ có rảnh không?” Quý Kiến Quân và bà sẽ không khách khí, liền hỏi.
"Con muốn đi bao lâu?" Mẹ Tô hỏi.
"Tính cả lộ trình đi đi lại lại, thế nào cũng phải khoảng mười ngày, nếu dài thì có thể phải mất nửa tháng." Quý Kiến Quân nói. "Vậy con đây là muốn đi?" Mẹ Tô không hiểu nói.
"Con muốn đến bên kia xem có cửa hàng nào thích hợp hay không." Quý Kiến Quân nói.
Hoa quả năm nay, sinh trưởng rất tốt, cũng rất bội thu, nhưng chỉ dựa vào hai cửa hàng bên thành phố Đại Học, một cửa hàng ở Giang Thủy, còn có hai cái thị trấn kia, Tô Tiến Đảng với ông Tần, còn có một số rải rác ở nơi khác, đều sẽ tới tiêu thụ một ít, nhưng vẫn còn rất nhiều.
Anh đều bảo Hứa Hà San Tô Trư Mao bọn họ trực tiếp chở qua bên thành phố Giang Thủy bày vài quầy hàng bên phố bán, bằng không cũng bán không hết, bởi vì hiện tại trên núi có bốn vườn cây ăn quả, năm nay ba vườn cây ăn quả trên đỉnh núi bên hồ chứa nước cũng đều bắt đầu kết trái, trái năm nay không tính là nhiều, nhưng sang năm khẳng định sẽ nhiều hơn, đến lúc đó trái cây sẽ càng nhiều.
Cho nên đi Bắc Kinh mua một hai cái cửa hàng, đó là lựa chọn không tồi, có điều không biết tuyến đường sắt mới xây dựng khi nào có thể hoạt động, nhưng nếu Chu Đại Vệ có thể nói với anh như vậy, có vẻ như sẽ nhanh thôi.
Mẹ Tô vừa nghe con rể muốn mở cửa hàng bên Bắc Kinh, cả người choáng váng: Xa như vậy, trái cây tươi đưa đến bên kia cũng sẽ không tươi nữa. "Không gửi những trái cây đó, nếu như những quả dưa hấu hái xuống liền nhờ xe lửa bên kia vận chuyển qua, vậy vẫn có thể." Quý Kiến Quân nói: "Hơn nữa còn có những thứ khác, mật ong, trái cây sấy khô, còn có những thứ kia trong ruộng, thịt xông khói, không phải mẹ cũng nói ngon sao, đều có thể mang qua bán.
Bà Tô nghe vậy vẫn nói: " Nhưng cái này cũng không huê lợi a, hơn nữa khoảng cách còn xa như vậy, cũng không tiện quản lý.'
"Những vấn đề này con đều cân nhắc rôi, mẹ yên tâm đi." Quý Kiến Quân nói.
"Được rồi, mẹ rảnh, hôm nào thì con đi?" Mẹ Tô hỏi.
Mot ngày trước khi con đi, con sẽ tới đón mẹ." Quý Kiến Quân nói.
Mấy ngày này Quý Kiến Quân liền sắp xếp công việc trong nhà, nên đưa qua thành phố Đại Học thì đưa qua, nên chở qua bán lẻ thì chở, cân cũng phải cân đều, nói chung là số lượng chính xác, mỗi ngày đều phải đối chiếu.
Sắp xếp xong chuyện trong nhà, Quý Kiến Quân liền ra ngoài. Ông Trương đã hỏi anh, có cần ông ấy đi theo hay không, nhưng Quý Kiến Quân nói không cần.
Ông Trương không để ý anh nữa, người lớn như vậy rồi, đi qua mua một cửa hàng thì có gì mà khó khăn chứ, bộ xương già này của ông ấy cũng lười đi một chuyến nữa.
Quý Kiến Quân vừa đi, mẹ Tô liền tới, hỗ trợ Tô Đan Hồng không ít việc, chủ yếu là vẫn còn lải nhải.
Mẹ Tô vừa tới, thím Dương ở sát vách cũng thường xuyên tới đây, chính là thích cùng mẹ Tô tâm sự, hai người già ngồi cùng một chỗ vừa tán gẫu chuyện trước kia, vừa nhặt đậu, Tô Đan Hồng lúc này sẽ chuẩn bị cho các bà một đĩa nhỏ đồ ăn nhẹ, với một chén trà vừng, hai người có thể vừa nói chuyện phiếm vừa ăn điểm tâm.
Quý Kiến Quân vừa đi, nhiệm vụ trong nhà tự nhiên giao cho Tô Đan Hồng, Tô Đan Hồng đã quen với những việc này, sắp xếp mọi thứ trong cuộc sống hàng ngày ổn thỏa. Trái cây vận chuyển ra ngoài đều sẽ ghi chép lại số lượng, giá cả bao nhiêu đều là trực tiếp đưa cho mấy người Hứa Hà San, để cho bọn họ bày sạp trực tiếp bán, bán được bao nhiêu tiên vừa nhìn đã biết, cho dù có ra vào cũng không nhiều.
Một số việc khác cũng đều là tiến hành bình thường, chuyện trong nhà hiện tại cơ bản đều không cần Tô Đan Hồng để ý nhiều, bọn nhỏ có ông Trương trông giúp, việc nhà có mẹ cô giúp đỡ làm.
"Kiến Quân cũng thích tự làm khổ, xa thế còn đi qua bên Bắc Kinh mở cửa hàng làm gì." Hôm nay mẹ Quý nói với Tô Đan Hồng như vậy.
Lâu rồi cô cũng không hỏi Hồ Đại Tiên, không biết hiện tại Hồ Đại Tiên còn ở đây hay không. "Ở Bắc Kinh bên kia mở cửa hàng buôn bán không lỗ nhiều lắm, thừa dịp bây giờ còn trẻ, xem có thể kiếm thêm một chút hay không, cha nuôi con nói tương lại con trai học đại học, chi phí sẽ rất nhiêu, hơn nữa sau này kết hôn gì đó, còn phải mua phòng cưới, chú Tư còn mua một căn, con cùng Kiến Quân chỉ có mấy vườn cây ăn quả này, cũng muốn kiếm chút tiền mua một căn nhà giữ lại cho bọn nhỏ." Tô Đan Hồng nói.