Cửa hàng bên Thành phố Giang Thủy, thành phố Đại Học, thị trấn và bên Bắc Kinh nữa. Cửa hàng bên Bắc Kinh bây giờ vấn là chỉ vận chuyển một ít ngũ cốc hoa màu đi qua, lân trước có đưa một đống thịt khô qua đó, mọi người hưởng ứng rất tốt. Những thứ khác, trước mắt vẫn chưa có, đồ vật vẫn tương đối đơn điệu. Nhưng cũng không còn cách nào khác, bây giờ hàng hoá không dễ gửi. Chu Đại Vệ nói đường sắt kia hẳn là sẽ có, nhưng cho tới trước mắt thì đúng là ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy. Những cửa hàng khác chắc chắn cần vận chuyển hàng hoá rồi, mỗi ngày đều có những việc làm không xong, đêm nay làm xong rồi, ngày mai phải tiếp tục làm.
Nhưng cũng may số lượng nhân công đầy đủ, không đến nỗi lấy trứng chọi đá.
Quý Kiến Quân bận rộn, Tô Đan Hồng ở nhà liền phụ trách việc để anh không có buồn phiền khi ở nhà, mỗi ngày đều thay đổi cách nấu ăn để chuyển bị đồ ăn cho anh, cho nên dù bận rộn nhưng Quý Kiến Quân cũng không có vẻ gì là tinh thân không tốt cả.
Cũng bởi vì rất bận nên Quý Kiến Quân căn bản không có thời gian đi quan tâm chuyện mẹ Quý bỏ nhà ra đi.
Mẹ Tô hôm nay liền tới đây, giúp Tô Đan Hồng trông non trong nhà, bởi vì thời gian trôi qua, dưa hấu trên núi đã có quả chín rồi.
Trên núi đúng là rất rộng, bây giờ trên vườn trái cây của em trai tư cũng trông không ít cây ăn quả, vậy không phải càng bận sao.
Mẹ Tô đến đây liên nhân tiện nói ra chuyện nhà cũ nhà họ Tô năm nay muốn xây nhà.
"Tiên đủ không mẹ?” Tô Đan Hồng hỏi.
"Đủ rồi, xây một căn nhà hai tầng, đến lúc đó anh cả con và anh hai con mỗi người một tầng, chị dâu cả con muốn tâng hai, chị dâu hai con tâng một, đến lúc đó mẹ cũng ở tầng mot Mẹ Tô nói.
Tô Đan Hồng gật đầu cũng không nói cái gì nữa.
Nếu chị dâu thứ cô sống tại nông thôn, vậy cô không kiến nghị ở cùng một chỗ, nhưng chị dâu thứ cô bây giờ đã cắm rễ ở trên trấn, ngày lễ ngày tết thỉnh thoảng mới trở ve một chuyến, vậy không có gì đáng nói rồi. Cũng không đến nỗi ngay cả mấy ngày cũng không chung sống được.
"Mẹ chông con không trở ve nữa a? Mẹ Tô nhỏ giọng hỏi. "Không có, bây giờ phỏng chừng ở trên trấn sống rất tốt." Tô Đan Hồng nói.
Quý Vân Vân tuy rằng không tốt nhưng hẳn là cũng không đến nỗi sẽ bạc đãi mẹ ruột cô ta.
Mẹ Tô bĩu môi nói: "Những đồ vật trước kia đều là cho đồ vong ân bội nghĩa roi mất công trước kia con còn mua cho bà ta nhiều trang sức như vậy!" Tô Đan Hồng cười cười: "Đó cũng không phải là cái gì, loại đồ vật như tiên này, đã nhìn thấu là được, vui vẻ mới quan trọng nhất."
"Vậy cũng phải có tiền rôi mới nhìn thấu được, không có tiền con thử đi xem xem có nhìn thấu được không." Mẹ Tô liếc mắt nhìn cô một cái.
Tô Đan Hồng gật gật đầu, mẹ cô nói cũng là có đạo lý.
Nhưng cho đến bây giờ, chỉ cần nhà cô cứ sống như này là được rồi, trên cơ bản cũng không kém đến nỗi nào.
Ngày hôm qua Quý Kiến Quân trở về tính sổ sách làm tổng kết tháng.
Cô ngồi bên cạnh vừa may quân cho Tê Tê vừa xem, bây giờ trừ phí phải trả cho công nhân ra thì thu nhập tháng của nhà cô cũng khoảng 4000.
Vẫn chưa tính số lượng lớn khách hàng bán lẻ của nhà cô, bởi vì những người đó đều là những người xung quanh đến đây lấy hàng hoá, tương đối lẻ, nhưng tính ra, cũng có thể kiếm được vài trăm đồng.
Cho nên kinh tế nhà cô bây giờ vô cùng ổn định.
Thêm thời gian cuối năm bán thịt heo thịt dê, lợi nhuận một năm có thể lên đến bảy tám chuc nghin.
Số lượng này, trong thời đại hiện tại tất nhiên là một khoản lớn. "Nói đi nói lại, bên này có cân xây một căn nhà hay không?” Mẹ Tô hỏi.
"Sống như này khá tốt ạ" Tô Đan Hồng nói.
Trong nhà tuy rằng hơi chật nhưng bây giờ cũng khá tốt. "Bây giờ xây nhà lâu rất phổ biến, hơn nữa khi đó xi măng gạch đá đều đang tăng giá, sau này xây nhà còn đắt hơn." Mẹ Tô nói.
Trước mắt cô muốn xây nhà vậy thì phải dự tính không ít tiền. "Về sau hãng nói ạ" Tô Đan Hồng nói.
"Đất phải đi mua thêm mấy mảnh, giữ lại cho Nhân Nhân, Te Tê và Tường Tường, mỗi đứa một mảnh." Mẹ Tô tiếp tục nói. Những lời này Tô Đan Hồng đã nghe lọt được, Quý Kiến Quân trở vê, Tô Đan Hồng liên nói với anh.
"Cần mua chứ.' Quý Kiến Quân gật đầu nói.
Vì thế liên đi tìm trưởng thôn, hơn nữa vừa mua liên mua ba mảnh đất, bây giờ có thể mua đất, hơn nữa bởi vì ba con trai của anh đều ở đó, có thể mua. Nếu không có con tra, thì cho dù có tiên cũng không mua được.
Lúc này mua đất tương đối rẻ, một miếng đất 300 đồng, ba miếng tính ra cũng chỉ 900 đồng.
Số tiên này Quý Kiến Quân trực tiếp thanh toán một lần.
Ba mảnh đất đều là đất tốt, nhưng trước mắt Quý Kiến Quân không định xây nhà, sau khi câm giấy chứng nhận anh đã bảo Quý Đại Dũng đem đất khai thác, cùng với những người khác trong thôn, Quý Kiến Quân hiện tại cũng nhận làm công một ngày, làm công một ngày hai đồng, làm một ngày thanh toán tiền lương một lần, không ft người muốn làm.
Khai khẩn ba mảnh đất xong liên trông đậu xanh và đậu nành, còn có hạt mè đậu phộng này đó.
Cũng không để đất để trống như vậy.
Đất đồng ruộng không thể làm đất xây nhà, nhưng trên đất xây nhà, có thể trồng trọt, cũng không có trở ngại gì, sau này muốn xây nhà thì trực tiếp xây lên là được.
Gần đây Quý Kiến Quân đánh chủ ý lên núi khác, đúng vậy, một người không an phận như anh, lúc này vẫn còn đang bận rộn mà anh đã muốn nhận thầu núi trông cây ăn quả.
Quý Kiến Quân rất nhanh đã bắt đầu làm những việc này.
Hơn nữa lúc này đây, anh còn mua hai đồi núi.
Bởi vì đều là người quen cũ, Quý Kiến Quân thậm chí không cần tự mình đi, đã bảo bên kia mang đến cho anh những giống quả tốt nhất.
Chủ yếu trồng cây anh đào, những cái khác là trông phối hợp cây táo, cũng không trông thêm cây khác.
Số lượng tiêu thụ của anh đào không cần phải nói, táo cũng bán rất tốt, Quý Kiến Quân liên trông hai loại cây này, trong đó anh đào là trông nhiều nhất.
Tô Đan Hồng biết chông mình thích bôn ba, nhưng cũng không có cách nào khác, đây cũng gân như là hai ngọn núi cuối cùng rồi, bởi vì đi ra ngoài nữa thì không còn là phạm vi trong thôn bọn họ nữa.
Thuê người di lên tưới nước, Tô Đan Hồng lại bắt đầu mang theo Tường Tường di tưới nước linh tuyền.
Bây giờ Tường Tường đã có thể chạy nhảy rồi, ngày thường cũng rất bướng bỉnh, nhưng nó cũng rất thích việc tưới cây ăn quả, bởi vì nó cảm giác giúp người lớn làm việc như này rất có cảm giác thành tựu. Đập chứa nước trên núi bên kia cũng có không ít cây ăn quả đã chín, đã bắt đầu thu hoạch.
Mùa hè này chính là bận rộn như vậy.
Nhưng mỗi ngày Tô Đan Hồng nhìn tinh thân kia của Quý Kiến Quân rõ ràng là vô cùng tốt. Những ngày bận rộn mà hãng hái này khiến cho người đàn ông này có cảm giác thành tựu, như tìm được giá trị của bản thân mình.
Vào kỳ nghỉ he năm nay, Yên Nhi và Quý Kiến Văn đã trở lại. Còn về Vân Lệ Lệ, cô ta không về cùng, liền ở thành phố Giang Thủy bên kia, nghe Quý Kiến Văn nói là dạy bù.
Nhưng Tô Đan Hồng nhìn bộ dáng không được tự nhiên kia của anh ta, rất rõ ràng, đây không phải lời nói thật, Quý Kiến Văn không biết nói dối, không chừng còn là Vân Lệ Lệ bảo anh ta nói như vậy.
Tô Đan Hồng nếu tính không sai, Vân Lệ Lệ hẳn là cùng hợp tác mở cửa hàng với Quý Vân Vân.
Bởi vì trước đó mấy ngày, cô nghe nói cửa hàng của Quý Vân Vân ở thị trấn bị người ta phá rối, cô ta mang theo mẹ Quý cùng nhau dọn đến thành phố Giang Thủy rồi.