Quý Kiến Quân cũng biết, nhưng chỉ đi xem mẹ anh có bị sao hay không thôi, nếu không bị làm sao thì chuyện khác anh cũng không quản nhiều.
Bởi vì anh biết rõ, chuyện này tất nhiên là do Quý Vân Vân đã làm chuyện gì, nếu không giám đốc Hà sẽ không bảo người đến phá cửa hàng của cô ta.
Đúng vậy, Quý Kiến Quân cũng từng đi dò hỏi vì sao giám đốc Hà lại làm như vậy, giám đốc Hà còn từng đặt trứng gà muối và trứng vịt muối từ chỗ anh cho công nhân làm quà tết.
Năm trước anh đào chín, ông ta cũng tự mình lái xe đến đây mua mười thùng anh đào về, những loại trái cây khác cũng mang vê không ít, xem như là một khách hàng lớn.
Tuy rằng Quý Kiến Quân biết rõ trước kia giám đốc Hà làm gì, nhưng nhìn từ điệu bộ bây giờ của ông ta thì sẽ không làm ra những chuyện bắt nạt kẻ yếu này.
Quả nhiên rất nhanh anh liền biết chuyện từ chỗ ông Tần, ông Tần ở thị trấn, tin tức đương nhiên càng nhanh càng rộng hơn.
Bởi vì con gái giám đốc Hà và Lý Trí đang yêu nhau, Quý Vân Vân nhìn khó chịu, cho nên liên đi bảo bọn du côn đối phó với con gái giám đốc Hà.
Đối với loại người có thể bảo bọn du côn đi đối phó với con gái này, làm gì còn dùng đến lời nói nữa?
Quý Kiến Quân nghe được cả mặt đen sì, quả nhiên không có lý chuyện này của Quý Vân Vân là đúng!
Đối với chuyện Lý Trí tìm đối tượng mới thì cũng không có gì để chỉ trích, bây giờ Viện Viện cũng không nhỏ, anh ấy cần người chăm sóc cũng bình thường.
Quý Kiến Quân chưa từng để ý tới chuyện này, còn nếu mẹ anh muốn ở cùng Quý Vân Vân vậy thì anh cũng mặc kệ, thật sự rất bận, nơi nào rảnh để ý tới những chuyện này chứ.
Giám đốc Hà tuy rằng bảo người đến đập phá cửa hàng của Quý Vân Vân nhưng lại không có làm gì người cô ta. Đây đương nhiên là nể mặt Quý Kiến Quân.
Ông ta cũng biết Quý Kiến Quân, trước kia tham gia quân ngũ lập công bị thương mới rút lui, vậy còn có thể không có một chút bản lĩnh sao?
Hơn nữa ông ta cũng xem trọng Quý Kiến Quân, về sau kém không đến nỗi nào, cho nên cũng chỉ cảnh cáo Quý Vân Vân như vậy, không làm ra chuyện ăn miếng trả miếng với cô ta. Thời gian gần đây đúng lúc là giai đoạn anh đào chín, giám đốc Hà lái xe đến đây.
Đối với chuyện của Quý Vân Vân, ông ta cũng làm như không biết, là Quý Kiến Quân chủ động đề cập đến, tuy rằng đã không qua lại với Quý Vân Vân, nhưng vẫn xin lỗi giám đốc Hà. Chuyen này cũng không co gì, cũng chưa gây thành sai lâm lớn, nếu không tôi thật sự sẽ không bỏ qua cho cô ta, hiện giờ đã dọn đi rồi, vậy cứ xem như mọi chuyện đã qua đi, không cân phải nhớ kỹ" Giám đốc Hà nói.
Quý Kiến Quân gật đầu, lúc này đây giám đốc Hà lại đến đây chuyển di rất nhiều trái cây, tiêu mấy trăm đồng, Quý Kiến Quân không tính mấy chục đồng tiên lẻ.
Tuy rằng số tiên này giám đốc Hà cũng không để trong mắt, nhưng thái độ buôn bán này của Quý Kiến Quân còn không phải nói lên tấm lòng của anh sao? "Những quả lê này tháng sau cũng gân chín rồi chứ?” Tính tiền xong, giám đốc Hà cũng không vội đi, nhìn vê phía những cây lê kia nói.
"Ừm.”" Quý Kiến Quân gật đầu: "Giám đốc Hà, nếu như anh muốn, tôi có thể giảm giá 20% cho giám đốc Hà."
"Vậy được, tôi đặt ba thùng. Giám đốc Hà cũng không khách khí, nói thẳng.
Quý Kiến Quân gật đầu, khi đi còn tặng ông ta một lọ mật ong: "Để cho người già trong nhà uống, mỗi sáng và mỗi tối uống một muỗng, đừng uống nhiều." Giám đốc Hà liên lấy ve cho mẹ ông ta uống.
Ông ta là do mẹ ông ta một tay nuôi lớn, cha ông ta năm đó cùng người ta so tài sớm đã bị người ta đâm, không có mẹ thì sẽ không có giám đốc Hà ông ta như ngày này, tất cả mọi người nơi này đều biết, ông ta là một đứa con hiếu thảo.
Đáng tiếc chính là sức khoẻ bà cụ Hà không được tốt.
Lần trước bà Hà đi ra ngoài, liên mua anh đào chỗ ông Tần, bởi vì anh đào nhìn thật sự rất vừa ý, cũng ăn ngon.
Bà cụ Hà ăn một lần, cũng vô cùng thích, không chỉ anh đào, chỉ cân là trái cây mua từ cửa hàng của ông Tân, đều vô cùng ngon.
Vì thế còn không phải dò hỏi được Quý Kiến Quân bên kia sao?
Lúc này đây giám đốc Hà mang vê nhiều anh đào như vậy, cũng khiến cho bà cụ Hà vui mừng không thôi.
"Mua ve nhiều anh đào như này, cũng ăn không hết." Bà cụ Hà tươi cười đây mặt nói, con trai hiếu thuận, bà cụ đương nhiên là rất vui mừng.
Me thích ăn cứ ăn, con không thiếu chút tiên ấy, hơn nữa anh đào này cũng rất ngon, mẹ mang chia cho những chị em già đó của mẹ đi." Giám đốc Ha hào phóng nói.
Bà Hà cũng cười gật đầu: " Đúng đấy mẹ, những anh đào này mẹ làm chủ chia, cũng khiến cho mọi người vui vẻ, đi theo mẹ được hưởng phúc."
"Vậy mẹ liền làm chủ." Bà cụ Hà Cười nói.
Tự giữ lại hai thùng, các chị em già khác một nhà phía đông một nhà phía tây, chia cho các bà ấy mỗi người một thùng, để cho các bà ấy ăn.
Nhận được anh đào, chị em già của bà cụ đương nhiên sẽ tới cửa, đều khen nói anh đào này rất ngon, ngọt ngọt, ăn cũng không biết ngán.
"Phải ngon chứ, nếu không tôi làm sao có thể đưa cho các bà chứ? Ăn những quả anh đào này, buổi tối ngủ rất ngon" Bà cụ Hà nói.
Những chị em già khác cũng không để trong lòng, nhưng lại cũng vô cùng phối hợp với bà cụ, hỏi bà cụ mua những anh đào này từ đâu, hiệu quả sao lại tốt như vậy?
"Cái này phải hỏi thằng cả nhà tôi rồi, tôi đúng là không hỏi." Bà cụ Hà cười nói.
Trên thực tế bà cụ làm sao lại không biết chứ, bà cụ chỉ là không muốn nói ra thôi, nói rồi ho deu di ben kia mua, vay ba cụ làm sao có thể khoe với các bà ấy nữa chứ?
Bà cụ Hà tiếp đón xong chị em của mình, cũng để người đưa các bà ấy đi về.
"Đây mật ong thằng cả mang về cho mẹ sao?" Bà cụ Hà nhìn thấy một bình mật ong, nói.
"Dạ, nói là Quý Kiến Quân đưa cho mẹ uống.' Bà Hà nói: "Con nghe nói mật ong rất tốt cho sức khỏe, để con pha một ly cho mẹ nếm thử?"
"Pha đi." Bà cụ Hà gật đầu nói. Bà Hà liên pha một ly, sau khi bà cụ Hà uống xong, liên nói: Hương vị cũng không khác gì những loại mật ong khác.
Chỉ là lời này vừa nói ra, sắc mặt bà cụ liên biến đổi, ngay cả bà Hà bà cụ cũng mặc kệ, lập tức liền bước như bay chạy thẳng vào nhà vệ sinh nhà mình.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy, có phải bị tiêu chảy không?" Bà Hà hoảng Sợ, vội vàng nói.
Giám đốc Hà vừa mới trở về liên nghe được lời này, sắc mặt biến đổi: "Mẹ làm sao vậy?"
"Còn không phải bình mật ong ông mang từ nhà Quý Kiến Quân về kia gây hoạ sao, mẹ mới vừa uống một ly, người liên tiêu chảy!" Bà Hà bực bội nói. Giám đốc Hà cũng sốt ruột: "Không thể nào, anh ta từng là một quân nhân, nhận được sự giáo dục của quân đội, chẳng lẽ còn có đánh kích thể trả đũa lên người mẹ sao?”
"Ai biết, ông chạy nhanh đi kêu bác sĩ vê nhà khám bệnh!" Bà Hà lập tức nói.
"Được!" Giám đốc Hà nghĩ chờ chữa bệnh xong, ông ta lại đi tìm Quý Kiến Quân tính sổi
"Trở về cho mẹt"
Nhưng lúc này, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng quát vô cùng tức giận của bà cụ Hà.
Sau đó, bà cụ Hà liên đỡ tường đi ra, nhân tiện cũng đóng cửa lại. Tuy rằng đã dội một xô nước to, nhưng mùi nhà vệ sinh đi vệ sinh nhiêu ngày kia bà cụ còn chịu không nổi, vẫn là đừng để mùi lan đến chỗ con trai và con dâu.