trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 340

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

không nói đạo lý

Vốn dĩ bà cụ Hà mắc chứng táo

bón, có khi bốn năm ngày liền

bà cụ không thể đi vệ sinh.

Nếu như không thải ra được,

vậy không phải là khó chịu sao?

Chưa kể các loại bệnh tật như

tâm trạng buồn bực, hôi miệng,

đêm mất ngủ, ... đều ập đến.

Tất cả các triệu chứng này đều

do táo bón.

Ăn rất nhiều thứ, củ cải hay gì

đó nhưng đều vô dụng.

Trái lại sau khi ăn không ít quả

anh đào thì có thể đi được một

chút, cho nên bà cụ mới thích qua anh dao.

Nhưng không ngờ dù là anh đào cũng không có tác dụng lớn bằng ly nước mật ong này.

Lúc này mới uống một ly, bà cụ đều thải ra sạch sẽ, trước đó cảm giác mình sống không được bao lâu nữa, sợ là muốn báo hỏng rồi.

Bây giờ bà cụ cả người đều thoải mái, cảm thấy mình còn có thể sống thêm mười mấy năm nữa.

Đợi bà cụ Hà nói xong, giám đốc Hà không nhịn được hỏi: "Thật sự hiệu quả như vậy ạ?” Chứng táo bón của nhà ông ta đại khái là do di truyên, ông ta cũng bị, khó chịu đến mức không chịu nổi.

"Còn giả được hả? Con nhanh chóng qua hỏi xem hiện tại bên đó còn mật ong không, nếu có, con tranh thủ mua một ít về, đừng để họ bán sạch." Bà cụ Hà vội vàng nói.

"Trước tiên con pha một ly uống thử đã." Giám đốc Hà nói.

Sau đó uống hết, nhưng không đi vệ sinh.

"Ngày hôm qua không phải con mới đi sao. Bà cụ Hà tức giận nói.

Vì thế Giám đốc Hà cũng chỉ có thể đi đến đó, ông ta cảm thấy Quý Kiến Quân may mắn, lúc này mới gặp phải thôi.

Có điều mới bảo tài xế lái xe đi được nửa đường, ông ta liền vội bảo tài xế quay lại, sau đó vội vội vàng vàng chạy tới thiếu chút nữa làm nhà vệ sinh nổ tung.

Chuyện mật ong này không được nói ra, bên ông thông gia có cần thì đưa cho ông ấy một chai, những thứ khác, đều không cần để ý, nếu không sau này chưa chắc có mật ong mà mua. Bà cụ Hà lập tức nói với con dâu.

"Vâng." Bà Hà đồng ý.

Sau khi giám đốc Hà đi ra, một chút nghi ngờ cũng không còn, lập tức lại tới tìm Quý Kiến Quân.

"Mật ong à, hiện tại hết rồi." Quý Kiến Quân nói: "Cái chai đưa cho giám đốc là chai cuối cùng rồi, số còn lại deu chuyển qua bên thành phố Đại Học, bên kia có không ít người cần gấp."

"Hết rồi à?" Giám đốc Hà không khỏi nói: "Anh không cần tặng tôi nữa, giá cả tùy anh đưa ra, mật ong này sau này tôi mua toàn bột

"Vậy thì không có. Quý Kiến Quân cười cười: "Những mật ong này nhà tôi đều là bán với số lượng nhất định, một người nhiều nhất cũng chỉ bán hai chai, không cho mua toàn bộ, có điêu qua mấy ngày nữa, tôi sẽ lấy mật, đến lúc đó sẽ giữ lại cho giám đốc hai chai."

"Vậy khi nào anh đi lấy mật?" Giám đốc Hà liền hỏi.

"Thứ sáu tuân này." Quý Kiến Quân nói.

Hôm nay thứ hai, cách thứ sáu cũng chỉ còn ba bốn ngày, vì thế giám đốc Hà trở vê trước.

Bà cụ Hà làm theo hướng dẫn của Quý Kiến Quân, sáng và tối mỗi buổi uống một ly nước mật ong, hiệu quả vê sau cũng không tốt như lúc đầu.

Nhưng mà hai ngày sau bà cụ có thể cảm thấy thoải mái hơn, hơn nữa theo lời của Quý Kiến Quân, nếu kiên trì uống, vê sau có thể duy trì một ngày một lần. Những khách hàng cũ bên thành phố Đại Học từng người một đến bệnh viện để kiểm tra, tất cả các chỉ số đều đạt tiêu chuẩn, cũng bởi vì ăn đồ của nhà anh.

Những thứ này đều là Quý Kiến Quân khoe khoang với giám đốc Hà, giám đốc Hà liên trở về nói cho mẹ ông ta nghe.

Giám đốc Hà đương nhiên biết Quý Kiến Quân đang khoác lác, nhưng bà cụ Hà không nghĩ nhiều, trực tiếp bảo giám đốc Hà đi đến cửa hàng do Quý Phong và bà nội Quý Phong trông coi mua đồ. Bất kể là gạo, đậu phong hay các loại đậu khác, tất cả đều phải sản xuất dưới tên Quý Kiến Quân, không cân loại khác của người trong thôn.

Bà cụ quá cố chấp, giám đốc Hà không phải cũng dựa theo mà hiếu thuận sao?

Thứ sáu, Quý Kiến Quân di lấy mật.

Giám đốc Hà đến từ sáng sớm sau khi ăn sáng xong, Quý Kiến Quân vốn định buổi chiều mới đi, lần này lại đi lấy mật ong trước thời hạn.

Sau đó gọi giám đốc Hà đang dây dưa nài nỉ, cho phép ông ta xách đi mười chai mật ong. Có điều còn lại cũng rất nhiều, Quý Kiến Quân liền để chuyển qua bên thành phố Đại Học, đương nhiên, anh cũng giữ lại cho nhà mình một ít để dùng.

Ví dụ như Tô Đan Hồng rất thích uống, về phần bọn nhỏ, thôi thì quên đi, quá nhỏ không thích hợp uống mật ong, nhưng Nhân Nhân lại thỉnh thoảng uống một chút.

Chuyện cửa hàng của Quý Vân Vân bị giám đốc Hà đập phá, Tô Đan Hồng cũng biết.

Nhưng chuyện này khiến cô không ngờ tới, bởi vì với tính tình Kiến Quân nhà cô, cho dù không quan tâm chuyện của Quý Vân Vân, nhưng cũng không thể có quan hệ rất hòa thuận với giám đốc Hà.

Tô Đan Hồng liền tìm Quý Kiến Quân, thấy anh tâm trạng không tệ, hỏi lúc anh đang kết toán sổ sách.

"Giám đốc Hà cũng không phải không nói lý, chuyện kia cũng không phải lỗi của ông ta, ông ta đã nể mặt lắm rồi, bằng không Quy Vân Vân hoàn toàn đừng nghĩ được dễ dàng." Quý Kiến Quân nói.

Tô Đan Hồng nói,'Cô ta đã làm gì?”

Quý Kiến Quân không muốn loại chuyện này làm bẩn tai vợ anh, nói: "Không can để ý, dù sao cũng đã qua rồi, có điều cuối năm chúng ta muối phải chuẩn bị trứng gà muối với trứng vịt nhiều hơn một chút, Giám đốc Hà đã đặt một đơn lớn.

Tô Đan Hồng hiểu ngay, Kiến Quân nhà cô không chỉ không vì chuyện Quy Vân Vân mà xa cách với giám đốc Hà, ngược lại quan hệ còn tốt hơn.

Quan hệ giữa đàn ông, Tô Đan Hồng thật sự không hiểu.

Vườn cây ăn quả rất bận rộn, mỗi ngày đều phải chuyển ra ngoài rất nhiều trái cây theo mùa.

Quý Kiến Văn sau khi trở về cũng bị Quý Kiến Quân sai bảo, tuy rằng Quý Kiến Quân trực tiếp từ chức anh trai của Vân Lệ Lệ, đổi người đến quản lý công việc.

Nhưng điêu đó không ảnh hưởng gì đến tình cảm anh em của họ cả.

Đùa sao, bọn họ mới là ruột thịt, cùng anh trai của Vân Lệ Lệ, còn xa cách không ít, hơn nữa nếu các khoản trong sổ sách không xảy ra vấn đề gì, vậy anh ba của anh ta cũng sẽ không như thế, nói đi nói lại vẫn là cậu ( anh vợ) của anh ta làm khó anh ba.

Trách nhiệm đương nhiên không thể thuộc về anh ba anh ta. Khi hái xong hết quả trên ba ngọn đồi nhỏ bên hồ chứa, thời gian đã là cuối tháng Tám.

Thời điểm này đang là mùa chín của táo tàu mùa đông.

Trên núi có rất nhiều cây táo tàu đông, tự nhiên cũng là mùa bội thu.

Mỗi ngày, đều phải xuất không ít hàng ra ngoài, bận đến mức chân không chạm đất, Quý Kiến Quân cũng rám nắng một cấp độ.

Quý Kiến Văn cũng như thế, lúc mang theo Yên Nhi trở về bên thành phố Giang Thủy, còn bị Vân Lệ Lệ nói: "Cho dù trở ve giúp đỡ cũng không cân làm đến như vậy, hiện tại đều đen thành cái dạng gì rồi?"

"Điêu dưỡng chút là trở lại ngay, hơn nữa Yên Nhi mỗi ngày đều ăn nhiều trái cây như vậy, hoa quả trên núi con bé tha hồ ăn, anh làm cha, còn có thể không làm chút việc sao?" Quý Kiến Văn biết cô ta đối với chuyện anh ba sa thải anh trai cô ta khá là có ý kiến, liên nói.

Me, mẹ đừng nói cha con nữa, bác ba cũng rất bận rộn, hơn nữa đồ ăn bên bác gái ba làm rất ngon, mẹ không thấy cha con mập lên sao?" Yên Nhi nói. Nhóc con nghịch ngợm, mẹ không phải mẹ ruột của con phải không?” Vân Lệ Lệ dùng ngón trỏ chọc cô bé một cái. Quý Kiến Văn trở về đúng là mập lên không ít, tuy rằng đen, nhưng cả người đều kết thân được không ít, đi theo anh ba anh ta ăn cùng một chỗ, chưa bao giờ có lúc ăn không ngon. Dù hơi mệt nhưng thực sự không phàn nàn gì cả.

Bận rộn một học kỳ, nghỉ phép vê bên quê giúp đỡ anh ba, cũng là một kiểu thư giãn.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 340