trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 341

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Xả nước tắm cho Yên Nhi xong, để cô bé tự mình đi tắm, nhịn mãi, lúc này mới nói với Quý

Kiến Văn: "Kiến Văn, anh nói xem chúng ta có nên đón mẹ tới đây không?

Quý Kiến Văn cũng sửng sốt, nói: "Không đón, để mẹ ở bên kia với Quý Vân Vân là được!"

Vốn là đã tha thứ cho cô em gái Quy Vân Vân này, nhưng hiện tại, anh ta lại hối hận, lúc trước cũng không nên thấy cô em gái nay dang thuong ma don co ta vê.

Nhìn xem bây giờ ồn ào, nhà cũng không thành nhài

" Nhưng hôm qua em ở bên đó, mẹ tỏ ý muốn tới đây ở." Vân Lệ Lệ nói.

"Nếu mẹ qua đây ở, vậy Vân Vân bên kia thì sao?" Quý Kiến Văn nói: "Mẹ không cân nấu cơm cho cô ta nữa a7?

Vân Lệ Lệ nói, Vậy anh tự đi nói với mẹ.

"Anh nói cái gì, anh bảo em đừng xen vào chuyện của cô ta, em không nghe. Xem thành tích học kỳ này của lớp em mà xem, có phải em không muốn dạy học nữa, muốn đi bán quân áo đúng không?" Quý Kiến Văn nhìn cô nói.

"Dạy học một tháng mới kiếm được bao nhiêu tiên? Em thực sự muốn từ chức." Vân Lệ Lệ lập tức nói.

Kỳ nghỉ hè này cùng làm với cô em chồng Quý Vân Vân, cô ta cũng nếm được vị ngọt, nhất là ở thành phố Giang Thủy, một tháng chia tiên lãi cũng khoảng sáu mươi đồng.

Đây là bởi vì chỉ có một cửa hàng, hơn nữa còn cùng Phùng Phương Phương chia hoa hồng, nhưng với tình hình trước mắt, cô ta cũng thu không ít. Nếu lại có những cửa hàng khác thì sao?

Cô ta và Phùng Phương Phương mỗi người sở hữu 20% cổ phần, 20% cổ phân được chia 60 đồng, Quý Vân Vân có 60% cổ phần thì kiếm được bao nhiêu? Quý Vân Vân không chỉ ở một cửa hàng đó mà còn rất nhiều cửa hàng khác, công việc kinh doanh đều rất tốt, cái này đều kiếm tiền rất nhanh.

Việc buôn bán tốt như vậy không làm lại đi dạy học, cô ta cảm thấy mình không có tâm tình đi dạy nữa.

"Em phải suy nghĩ kỹ, anh và em đi dạy như vậy, lấy hai phần tiên lương, chúng ta cũng chỉ có Yên Nhi phải nuôi, trong nhà bên kia cũng không cần gửi tiền vê, nếu mất công việc này, sau này muốn lấy lại cũng không có phân!" Quý Kiến Văn nhìn cô nói.

Bây giờ trường học có rất nhiều thực tập sinh đến, một số là người địa phương, uy h.i.ế.p không nhỏ, nếu vị trí của cô ta để trống, vậy rất nhanh sẽ bị chiếm mất.

"Mất thì thôi." Vân Lệ Lệ nói.

Cô ta không chỉ không muốn làm, mà còn muốn bảo Quý Kiến Văn cũng đừng đi dạy nữa, nhưng anh ta không đồng ý: "Anh yêu nghe này, anh sẽ dạy cho đến khi già đi, dạy cho đến khi anh nghỉ hưu không thể dạy nữa mới thôi

Vân Lệ Lệ biết anh ta rất cứng đầu, vì vậy liên mặc kệ anh ta. Thời gian kế tiếp, Vân Lệ Lệ hiển nhiên cùng Quý Vân Vân mở cửa hàng, trên người Quý Vân Vân xảy ra rất nhiêu thay đổi, tầm nhìn của cô ta trở nên rất là cao, hơn nữa cũng rất sâu xa, điêu này khiến Vân Lệ Lệ thay đổi cách nhìn về cô ta.

Không bao lâu, Vân Lệ Lệ đã lôi kéo anh trai cùng nhập bọn. Việc làm ăn bên này có vẻ tương lai tươi sáng.

Nhịp sống ở nông thôn bên kia lại không von vã như vậy, tuy rằng mỗi ngày đều rất bận rộn, có điều nhịp sống vẫn như thế, thoải mái tự tại.

Tường Tường từ khi có thể chạy nhảy, nó không thể ở nhà lâu hơn, trên cơ bản không đến giờ cơm thì không về.

Tô Đan Hồng ngược lại cảm thấy rất thần kỳ, thăng nhóc này cũng không đeo đồng hồ, rốt cuộc làm sao nó biết được thời gian, cũng không cân người gọi đã biết tự mình chạy về.

Trước kia cô nuôi Tường Tường trắng trẻo mập mạp, nhưng thằng nhóc này từ khi ra khỏi cửa thì hoàn toàn khác, ngoại trừ đôi mắt đen nhánh, tinh quái ra thì những thứ khác giống như một cục than nhỏ.

Quý Kiến Quân hôm nay lái xe trở về, lúc Tô Đan Hồng đi ra đón, liền nhìn thấy anh ôm lấy cục than nhỏ này vê cùng.

Hơn nữa nhìn bộ dạng của cục than nhỏ hình như là làm chuyện xấu gì đó bị cha nó bắt được.

"Nó đã làm gì rôi?" Tô Đan Hồng hỏi.

"Cầm đá đánh Tiểu Giang trong thôn, chảy không ít máu, anh vừa mang đi băng bó trở về, em lấy ít đồ cho nó bồi bổ" Quý Kiến Quân nói.

Tô Đan Hồng biết Tiểu Giang này là ai, cùng tuổi với cục than nhỏ nhà cô, cũng là một người đặc biệt nghịch ngợm, vội vàng nói: Người không sao chứ?” "Không có việc gì" Quý Kiến Quân nói.

Tô Đan Hồng gật gật đầu, sau đó đi vào tủ lạnh lấy một miếng thịt sáng nay mua về, còn có một hộp sữa mạch nha chưa mở, lại dùng giấy dầu gói một túi bánh vừng do chính cô làm, sau đó liên đến nhà Tiểu Giang. Mẹ Tiểu Giang ở nhà, thấy cô câm nhiêu đồ như vậy tới, vội vàng nói: "Không cân không cần, trẻ con đùa giỡn thôi, Kiến Quân đã mang nó đi băng bó qua rồi, mấy thứ này cô mau mang về đi."

"Đây không phải là cho cô, cho Tiểu Giang, chuyện này là Tường Tường không đúng, hiện tại nó đang bị cha nó đánh, tôi tới đây nhận lỗi với Tiểu Giang." Tô Đan Hồng nói.

Tiểu Giang chỉ nhìn cô, không nói gì.

"Tiểu Giang, Tường Tường không đúng, con đừng chấp nhặt với nó nhé, thím trở về còn đánh nó, đây là sữa lúa mạch, đây là bánh vừng, còn có miếng thịt này, tối nay sẽ bảo mẹ con làm cho con." Tô Đan Hồng lấy một miếng bánh vừng cho nó ăn, nói. Tiểu Giang gầy gò như khỉ đói, nhìn cô một cái, liền nhận lấy bánh vừng ăn.

Tô Đan Hồng nhìn nó ăn, cũng yên tâm.

Tô Đan Hồng lại nói xin lỗi với mẹ Tiểu Giang, lúc này mới trở vê.

"Ai da, sao lại cầm nhiều thứ quy như vậy tới đây. Tô Đan Hồng vừa đi, mẹ Tiểu Giang liên nói.

Sáu miếng bánh vừng, một hộp sữa lúa mạch, còn có miếng thịt béo này, thế nào cũng phải hơn một cân, trong nhà nghèo, mấy thứ này đối với nhà họ mà nói đều là vật quý giá. Cha Tiểu Giang trở lại, nhìn thấy trên đầu con trai mình như vậy, hỏi: "Làm sao thế này?"

Mẹ Tiểu Giang kể lại đầu đuôi sự việc, còn chỉ vào những thứ trên bàn.

"Trẻ con đánh nhau cũng là chuyện bình thường, đã cầm đồ tới đây thì bỏ qua đi." Cha Tiểu Giang cũng không thèm để ý, đứa nhỏ trong thôn ai không đánh nhau?

Quan trọng nhất là, đó là con trai của Quý Kiến Quân, cái dáng vẻ dũng mãnh kia của anh, hiện tại sản nghiệp trong nhà lớn như vậy, nào có thể dễ chọc? Nghe nói trước kia Hà lão đại ở thị trấn là người có tiếng, cũng chính là giám đốc Hà hiện tại, cùng anh có quan hệ vô cùng tốt, mấy ngày trước còn lái xe tới tặng cho anh rất nhiều trà thượng hạng, lúc ấy anh ta đi ngang qua thấy.

Về phần Tiểu Giang, vậy cũng không để ý nữa, dù sao cũng cảm thấy mình kiếm lời, được bôi thường nhiều đồ ăn ngon như vậy.

Còn có thịt!

Ở nhà, Quý Kiến Quân đã dạy cho Tường Tường một bài học, Tô Đan Hồng trở về liên hỏi chuyện gì đã xảy ra. Tường Tường cũng không biết, dù sao đánh cũng đánh rồi, hiện tại hỏi nó, nó liền bảo quên mất. Nhưng thằng nhóc này da mặt dày, ngày hôm sau nó xin mấy cái kẹo sữa thỏ trắng, sau đó đi qua tìm Tiểu Giang.

Tô Đan Hồng thấy nó còn mời Tiểu Giang đến nhà chơi, hai người rõ ràng đã làm hòa.

Về phần Tiểu Giang, vết thương trên đầu cũng đã kết vảy, vết thương chỉ lớn như móng tay, nhưng đối với sự xuất hiện của nó, Tô Đan Hồng vẫn chào đón, còn múc canh đậu xanh cho nó uống.

Từ đó, Tiểu Giang liền rất thích choi cung Tuong Tuong, di dau chơi cũng có bóng dáng của nó. Chờ Tường Tường vê nhà, nó cũng đi theo, thế là có đồ ăn, Tô Đan Hồng cũng không cảm thấy sao cả, thêm miệng ăn của một đứa trẻ căn bản là không sao hết.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 341