trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 342

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

"Ăn thì ăn, sau này trưởng thành, con với Tường Tường báo hiếu thím ấy, chẳng phải được rồi à?" Tiểu Giang nói như vậy.

"Thế cha mẹ còn thì sao?" Mẹ Tiểu Giang trừng mắt nói.

"Thì cũng báo hiếu." Tiểu Giang nói. Lúc này mẹ Tiểu Giang mới vừa lòng, chỉ là vẫn bảo cha Tiểu Giang làm xong việc ngoài đồng nhà mình thì qua làm giúp việc đồng áng nhà Quý Kiến Quân, chứ không thể cứ ăn không trả tiên người ta thế mãi.

Cha Tiểu Giang không nói gì, dù sao cũng không có nhiều việc, nhìn bận rộn thì anh ấy qua giúp.

Chuyện này mãi vê sau Quý Kiến Quân mới biết, khi rảnh rỗi thì tới hỏi anh ấy, chờ qua vụ thu hoạch mùa thu qua, anh ấy có muốn tới chỗ anh làm công ngắn hạn không.

"Thiếu người làm công nhật hả?" Cha Tiểu Giang sáng mắt. "Đến làm đến cuối năm” Quý Kiến Quân nói.

"Phải làm những gì?" Cha Tiểu Giang lại hỏi.

"Lên núi hỗ trợ cho heo ăn." Quý Kiến Quân nói.

Năm nay anh cử Tô Trư Mao lái xe đưa Quý Đại Dũng và Quý Hồng Quân ra ngoài thu hàng ở vùng núi, vì vậy trên núi tương đối thiếu người, đặc biệt là cho heo ăn, bây giờ heo ăn rất khỏe, trên núi cực kỳ bận rộn, mỗi ngày đều đến nấu.

"Được!" Cha Tiểu Giang lập tức đồng ý.

Quan hệ hai nhà qua lại gân gũi hơn nhiều bởi vì chuyện lũ trẻ đánh nhau.

Hôm nay Tô Trư Mao cùng Quý Đại Dũng và Quý Hồng Quân đã trở lại, mang theo một xe chở đầy hàng khô trở về, nhiều hơn so với năm ngoái.

"Năm ngoái họ chưa chuẩn bị, năm nay chuẩn bị, đều lên núi hái rồi phơi khô nên nhiều hơn chút." Quý Hồng Quân nói.

Quý Kiến Quân gật đầu, vợ anh thích ăn mấy thứ thổ sản vùng núi này, anh cũng rất thích, để lại một ít, chỗ còn lại thì cân rồi chuẩn bị sáng mai đón xe lửa bên kia.

Lúc Tô Đan Hồng mang Đại Hắc đi tản bộ từ vườn trái cây thứ năm và thứ sáu trở về thì thấy được, nói: "Năm nay nhiều hơn trước khá nhiều."

"Bên Bắc Kinh dù có nhiều hơn bao nhiêu cũng tiêu thụ được hết." Quý Kiến Quân nói.

"Không phải nói xây đường mới à, sao không có chút tin tức nào thế?" Tô Đan Hồng hỏi.

"Sợ là phải mất vài năm." Quý Kiến Quân vừa tính sổ sách vừa nói.

Đối với sổ sách của thổ sản vùng núi, anh đều quyết toán ngay trong ngày, ngày hôm sau họ còn phải xuất phát đi làm việc.

"Bây giờ xe tải trong nhà không đủ dùng." Quý Kiến Quân lại nói một câu như vậy.

Tô Đan Hồng tức giận trừng anh một cái: " Nhưng trong nhà không có chỗ để xe."

Đã có hai chiếc mà còn chưa đủ dùng? Một chiếc chuyên chở hàng giao cho các cửa hàng, một chiếc cũ này trực tiếp đi thu gom thổ sản miền núi, vừa văn.

"Vợ ơi, em nói xem anh mua thêm chiếc nữa, đi thu thổ sản ở vùng núi xa hơn thì sao? Quý Kiến Quân hỏi.

"Lần trước chị Hồng trở vê, em thật ra nghe chị ấy nói ngoài tỉnh có môi trường nuôi cấy nấm, nếu một một chiếc xe tải vì thổ sản vùng núi về chiếm chỗ, chẳng thà gọi điện thoại hỏi chị Hồng xem môi trường nuôi cấy nấm này ở đâu, qua đó nhìn thử, nếu có thể thì học kỹ thuật vê chúng ta tự làm, còn sợ thổ sản vùng núi chắc?" Tô Đan Hồng nói.

"Chúng ta bên này có thể làm ở chỗ nào?" Quý Kiến Quân chân chờ nói.

"Đương nhiên có thể, anh cứ việc đi học xem." Tô Đan Hồng nói.

Hoc thì thôi, không có thời gian đâu, đến lúc đó qua bên kia xem có nhân viên kỹ thuật tình nguyện ăn máng khác không, nói mấy câu đào người ta lại đây thử xem." Quý Kiến Quân cúi cầu tiếp tục tính toán sổ sách, nói ngoài miệng.

Tô Đan Hông nhướng mày, cô không ngờ đầu óc người đàn ông của cô học được nhanh như vậy, bây giờ còn đào người nữa.

Nhưng đây đúng là một biện pháp rất tốt.

Nói thì nói vậy, nhưng trước mắt không có thời gian, đã gân đến cuối năm, nhưng cửa hàng dưới tên đều sắp bắt đầu tiền vào giai đoạn bận rộn nhất.

Thổ sản vùng núi vẫn luôn thu gom, thu gom được kha khá thì dừng lại giữa tháng 11, bởi vì có vài chỗ tuyết rơi, không dễ thu gom.

Trong lúc thu thổ sản vùng núi, Quý Kiến Quân cũng đồng thời thu gom lương thực, mỗi ngày xe ra trên cơ bản trở vê đều chở đầy một xe hàng.

Có điều chi phí không nhiều lắm, bởi vì mỗi lần trước khi xuất phát, trên xe đều chở một í đĩa, nồi sắt, khăn lông, xà phòng, bàn chải đánh răng, có cả các loại đồ dùng sinh hoạt như nước tương, muối đi bán, sau đó thu gom hàng, chi phí tất nhiên sẽ giảm đi, hơn nữa phương thức như vậy cũng rất được những thôn xa xôi đó thích.

Bởi vì giá cả của những đồ đạc đó đều rất phải chăng, không đắt lắm, giá hàng thu gom cho họ cũng không rẻ hơn tự họ đi xa bán, chuyện này coi như mua bán rất có tâm.

Cũng chính vì nguyên nhân đó, cho dù sau này điều kiện tốn hơn, Quý Kiến Quân bảo bọn anh qua thu gom hàng đều có thể thu được không ít, sẽ không bị những người khác đến sớm Cướp trước.

Qua hai năm kinh doanh năm ngoái và năm nay, những thôn làng đó cơ bản đều có nguồn cung cố định. Việc kinh doanh của cửa hàng ở Bắc Kinh cũng rất tốt, những thổ sản vùng núi kia đều tương đối khan hiếm, cũng thúc đẩy việc kinh doanh của những ngũ cốc hoa màu khác trong cửa hàng. Trên cơ bản thì sau khi khấu trừ tiên vốn và chi phí vận chuyển, bán hàng, đã có thể kiếm được khá nhiều tiền.

Quý Kiến Quân tỏ vẻ tương đối vừa lòng.

Cuối tháng 11, ông Trương đưa Nhân Nhân đến Bắc Kinh một chuyến, chủ yếu là thay Quý Kiến Quân qua đó làm báo cáo tổng kết, còn lại là tự mình qua chỗ ông bạn già báo bình an một chút. Có lẽ cả đời này ông không thể nào trở lại Bắc Kinh, vì vậy phải gọi ông ấy có rảnh thì tới sân nhà ông ấy đi dạo.

Quý Kiến Quân đích thân đưa ông ấy và Nhân Nhân đến xe lửa, còn dặn dò Nhân Nhân chăm sóc cho ông thằng bé cẩn thận, bây giờ Nhân Nhân đã rất hiểu chuyện, trực tiếp đồng ý với cha mình.

"Cha nuôi, xong việc bên kia thì sớm trở về chút, đừng mang đồ gì, công kênh, trong nhà không thiếu." Quý Kiến Quân nói.

"Hiểu rồi." ông Trương xua xua tay.

Dặn dò lúc ve đừng mang đồ, lân này đi Bắc Kinh mang không ít thứ, có ít đặc sản, hai bình mật ong cho ông bạn già của ông ấy, cái này nhất định phải có, ông bạn già của ông ấy đặc biệt dặn dò.

ông Trương đưa Nhân Nhân đến Bắc Kinh, Tê Te vốn cũng muốn di theo, nhưng Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng đều không cho.

Cho Nhân Nhân đi, tính tình Nhân Nhân trâm ổn, còn có thể giúp được nhiều việc, cho Te Tê đi theo, vậy hoàn toàn là quấy rối.

ông Trương vừa đi, trên núi đương nhiên không có ai nấu cơm, Tô Đan Hồng liền tự làm. Nau xong sai Te Te dua len cho cha Quý, cha vợ của Tô An Bang, cùng với bác cả Quý.

Te Tê tỏ ra rất khó chịu, muốn sai em trai nó đi làm việc, nhưng Tường Tường cũng chẳng dễ sai bảo như vậy: "Mẹ bảo anh đi, không phải bảo em!" " Sai em đi thì đi đi, nói nhiều thế làm gì?" Te Te nói nó.

Không đi!” Tường Tường trừng mắt nói, nó còn chả có thời gian chơi, còn bắt nó đi đưa cơm, đừng có mơ.

Tê Tê muốn đánh nó, xem nó có đi hay không.

Tường Tường lập tức nói: "Nếu anh mà dám đánh em, chờ tối nay anh ngủ em sẽ cắn anhl"

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 342