trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 343

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Hơn nữa cậu bé còn tới than thở với Tô Đan Hồng: "Em trai nhà người ta đêu sợ anh lớn, sao nhà chúng ta chẳng giống gì, Tường Tường căn bản không sợ cơn.

Con cũng có sợ anh trai con đâu.

Te Tê đã bị chặn không còn lời nào để nói, sau đó đáp: "Anh trai không giống, anh ấy rất tốt, căn bản không cân con làm việc, anh ấy làm mọi việc."

"Vậy có phải con lấy làm tự hào vì có người anh trai như anh con không?" Tô Đan Hồng hỏi.

"Rất tự hào." Tê Tê gật đầu. Thành tích của anh trai cậu bé cũng tốt cực kỳ, trên cơ bản đều được trăm đôi, câm bài thi của anh ấy ra ngoài, đêu có thể nhận được rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên và thán phục.

Hơn nữa chữ viết tay của anh trai cậu bé cũng rất chỉnh tê hài hòa, nghe nói bảng báo của trưởng đều nhờ anh ấy viết, rất giỏil

"Vậy con cũng khiến em trai mình tự hào vì có người anh như con." Tô Đan Hồng nói.

Te Tề lập tức nói: "Tường Tường nghịch ngợm như vậy, sao mà dùng bái mấy cái này."

"Lúc con ở tuổi em, con cũng gần giống vậy.' Tô Đan Hồng nói.

Te Te không tin, cậu bé hồi nhỏ sao mà không nghe lời như Tường Tường được, nói câu nào là nó cãi câu ấy, căn bản không nghe người anh như cậu bé. "Con muốn đổi đưa đồ ăn với Tường Tường.' Tề Tê nói.

"Em tay nhỏ chân nhỏ, sao đưa được? Lát nữa nó làm đổ thì sẽ lãng phí lương thực. Tô Đan Hồng nói.

Te Tê thở dài.

Tô Đan Hồng biết cậu bé không vui, nhưng dù không vui cũng phải đi đưa, liền nói: "Về sau tính tiên lương cho con đi, một ngày một hào.”

"Một ngày một hào?" Ánh mắt Tề Tề lộ vẻ khinh bỉ.

Trước kia còn nhỏ thì thôi, bây giờ cậu bé căn bản không thèm đếm xỉa 1 hào, dỗ Tường Tường còn tạm được.

"Một hào thì sao? Đây vốn là chuyện con nên làm, bây giờ tính tiền lương cho con mà con còn không thèm?” Tô Đan Hồng nói.

"Thế khi nào đưa con?" Tê Tề lập tức nói, nghĩ có vẫn tốt hơn không không phải sao? "Mỗi cuối tháng tính một lần, đến lúc đó ba đồng, hoàn toàn mới." Tô Đan Hồng nói.

"Được." Lúc này Tê Tê mới vừa lòng.

Tường Tường lập tức tới hỏi mẹ nói: "Mẹ, có phải mẹ cho anh hai lợi lộc gì phải không?”

"Sao con lại nói thế?" Tô Đan Hồng hỏi.

"Bây giờ anh ấy đưa cơm vui vẻ lắm, đều không bắt con đi đưa nữa. Tường Tường nói.

"Đó là anh con hiểu chuyện." Tô Đan Hồng đáp.

"Mẹ, mẹ còn nói anh cả không khác mấy, anh cả chẳng cần con làm gì, anh hai thì không được, anh ấy con lười hơn cả con, hôm trước anh ấy còn muốn đánh con, bắt con đi đưa cơm kia. Tường Tường nói. "Thật ra anh hai con cũng khá tốt, lân trước con bị ai bắt nạt, chẳng phải anh hai con tiến lên cho kẻ đó vài đ.ấ.m à?" Tô Đan Hồng nói.

Tường Tường gật gật đầu, lần trước anh hai nó đã giúp nó đánh nhau.

"Anh cả con khi nào về ạ?" Tường Tường hỏi.

Nó vẫn thích ở cùng anh cả nó hơn.

Một thời gian nữa. Tô Đan Hồng nói: "Dù sao ông con cũng phải đưa anh con đi thăm khắp nơi một chút, chắc phải khoảng nửa tháng nữa mới về được." "Con cũng chưa biết Bắc Kinh trông như thế nào.” Tường Tường thở dài nói.

"Khi nào con hiểu chuyện như anh cả con, đến lúc đó để ông đưa con đi, nhưng bên đó cũng như vậy thôi." Tô Đan Hồng nói. Nhưng Tử Cấm Thành vô cùng tráng lệ đúng là sự thật.

"Con nghe nói ở đó tốt lắm. Tường Tường nói.

"Bây giờ cha con rất bận, nếu không cũng có thể mang con đi." Tô Đan Hồng nói.

"Mẹ toàn dỗ con thôi, lần này ong di me co cho con di cung đâu. Tường Tường nói.

Anh hai con cũng chưa được đi mà, con còn nhỏ hơn anh, con đi có khả năng sao? Đi được mấy bước đã mệt, đến lúc đó còn cần ông con ôm, ông ấy đã lớn tuổi thế rồi, sao ôm nổi con?" Tô Đan Hồng nói.

"Bây giờ con lớn thế này, cần gì ai ôm, con có thể tự chạy! Tường Tường bất mãn nói. "Tuyết ở đó dày quá, lần này có thể che mất nửa người con, con căn bản không đi được."

"Thế có lạnh không ạ?"

Lanh cực kỳ!”

Sau khi đuổi thằng bé đi, trái tim Tô Đan Hồng cũng mệt mỏi. Mỗi ngày đều phải đấu trí đấu dũng với con trai, trả lời mười vạn câu hỏi vì sao của thăng bé, cô thật sự có lòng mà không đủ Sức.

Cho nên cô đã bảo khi Quý Kiến Quân ra ngoài làm việc, nhân tiện mang thằng nhóc này đi luôn.

Quý Kiến Quân cũng mang theo, thật ra Tường tường rất ngoan, đặc biệt là lúc ở cùng cha nó, bởi vì nó lấp chí muốn trở thành một người đàn ông như cha mình!

Vì thế tới đập chứa nước, nó còn giúp đỡ nhặt trứng vịt. Nói đến đập chứa nước bên này, bác Hứa và thím Hứa bây giờ đang làm rất tốt.

Thím Hứa còn trông rau dưa củ quả ở đó, đương nhiên là để nhà mình ăn, bà ấy cũng lấy trứng vịt muối ăn, nhưng đêm nhớ đếm tất cả trứng vịt muối.

Mỗi ngày một quả, có đôi khi là hai quả, đếm xong, cuối tháng đưa cho Quý Kiến Quân xem, sau đó trừ vào tiền lương.

Quý Kiến Quân nói không cân trừ, nhưng thím Hứa muốn trừ, Quý Kiến Quân đành kệ bà ấy, còn cả cá cũng vậy, bọn họ lấy thì sẽ trực tiếp ghi lại, cuối tháng kết toán một thể. Hai vợ chồng già hết sức vừa lòng với cuộc sống hiện giờ, hơn nữa cũng quản lý đập chứa nước của Quý Kiến Quân bên này một cách ngay ngắn trật tự. Hơn nữa có Tô An Bang, bên này không có gì để Quý Kiến Quân phải bận tâm, bọn họ làm rất tốt việc ở đây.

Quý Kiến Quân đến để lấy trứng vịt muối, bởi vì bên Tiêu Đại Quân có người tới đặt hàng, bây giờ chuyển qua.

Sau lúc này, số trứng vịt dư lại phải đưa giám đốc Hà lưu trữ, ông ấy đặt trước không ít trứng vịt và trứng gà, Tô Đan Hồng còn đặc biệt đặt hộp đóng gói, loại tương đối cao cấp, có thể để ông ấy phân phát cho công nhân.

Cho nên hôm nay Tường Tường đi theo cha, đến đập chứa nước rồi lại đến thị trấn, bận bận rộn rộn, không ít việc.

Đến lúc về, thằng nhóc còn tỏ vẻ ngày mai muốn tiếp tục đi làm với cha nó.

Tô Đan Hồng nói: "Ngày mai con đến nhà bà ngoại với mẹ, cơ thể bà ngoại con không khỏe, chúng ta qua thăm bà." Dạ vâng. Tường Tường cau mày, nhưng rồi cũng vẫn gật đầu.

Tô Đan Hồng không có cách nào, cũng không thể để thẳng nhóc này quấn lấy cha nó mãi phải không? Dù sao cha nó cũng không dễ dàng.

Mặc dù làm ông chủ, nhưng rất nhiều chuyện anh đều tự tay làm lấy.

Vì thế hôm sau Tô Đan Hồng đưa hai anh em Tường Tường và Tề Tê đến chỗ mẹ Tô.

Nhà của nhà họ Tô đã xây xong, mất khoảng ba tháng, nhà lâu hai tâng, như vậy xem ra cũng cực kỳ to đẹp.

Tường Tường không ấn tượng lắm, nhưng nó nhớ rõ là hình như nhà bà ngoại không phải thế này.

"Oa, nhà bà ngoại đổi từ bao giờ thế?" Tê Tê lập tức nói: "Đã xây nhà lầu, có phải cậu cháu phát đạt không?”

Ai dà, cái miệng của Tề Tê đúng là có thể dỗ người ta vui vẻ." Chị dâu cả Tô vừa bước ra đã nghe thấy lời này, lập tức tươi cười đầy mặt.

"Bác cả, bác phát đạt thì de bạt cháu ngoại trai nhé." Tê Te thấy cô ta ra, lập tức nói.

"Đề bạt, chắc chắn đề bạt." Chị dâu cả Tô thích nghe lời dễ nghe thế không nhịn được cười.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 343