trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 87

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Mặc dù Tô Đan Hồng không đến phòng bếp hỗ trợ, nhưng mà cô cũng chăm sóc mấy đứa trẻ nhỏ rất tốt, căn bản không cần mỗi người mẹ phải lo lắng. Trong nhà bếp, Quý Mẫu Đan nói thầm: "Bây giờ em dâu ba càng ngày càng có kiểu tiểu thư nhà địa chủ, em nghe nói ờ nhà nó cũng là do chú ba phải nấu cơm, cả ngày nó chỉ có bế con nhỏ, nâng như nâng trứng vậy!" Còn không phải chỉ là đứa con trai thôi sao? Cô cứ làm như thể tất cả mọi người đều không có con vậy. Nhưng mà đúng là mệnh tô tốt, được người đàn ông trong nhà cưng chiêu như vậy, thai đầu tiên đã sinh được đứa con trail

Phùng Phương Phương nghe vậy cười: Đây là chuyện nhà chú ba, chúng ta cũng đừng lên xen vào quá nhiều, chỉ có từng này việc cũng không hề han gì, chúng ta nhiều người như vậy bận rộn công việc một lúc mà thôi."

"Chị dâu à ngược lại chị đúng là người tốt nhỉ, ai mà không biết Hầu tử ở chỗ nó lấy được không ít đồ, bây giờ chị cùng với nó là đứng cùng một cây kim sợi chỉ!" Quy Vân Vân hu lạnh nói. Phùng Phương Phương cười, trong tươi cười còn mang theo châm chọc: Van Vân à, không phải là chị dâu thích nói em, với tính tình này của em còn không sửa lại, cái gì mà gọi nó? Đan Hồng là chị dâu ba của em, làm sao ngay cả chút quy củ này mà em cũng không có, em đang ở nhà chị, là chị thương em nên không nhịn được mà nói với em, bây giờ em cũng không còn nhỏ, đến lúc đó nói nhà chồng mà em còn không sử được cái thói quen này, vậy chỉ sợ thanh danh nhà họ Quý phải thua trên tay em rồi."

Chị nói cái gì! Quý Vân Vân lập tức nổi giận nói. Sắc mặt Phùng Phương Phương cũng lạnh nhạt dân xuống: “Chị thân là chị dâu, vẫn có tư cách nói em một hai câu, đi học trường đại học còn không thể tưởng tượng nổi, hôm nay là tất niên 30, chị cũng không muốn nói em, cô em chồng tự em suy nghĩ di

Quý Vân Vân bị tức giận không chịu được.

Vân Lệ Lệ nói: "Lời này của chị có phân hơi quá lời rồi."

“Chị không có suy nghĩ được bằng người thành phố như em dâu tứ đây, nhưng tương lai nếu Hầu tử dám cưới một đại tiểu thư tính tình như vậy, chắc chắn chị không hầu hạ được." Phùng Phương Phương cười ha hả nói. Vân Lệ Lệ nghẹn một cục.

Quý Mẫu Đan nói: "Cô em chồng này cũng không sao, hơn nữa, cô em chồng lại không cần ở ở nông thôn chân đất, với văn bằng của em chồng, đến lúc đó chắc chắn phải gả trong thành phố rồi."

Sắc mặt Phùng Phương Phương lập tức không còn đẹp nữa.

Ý tứ của cô ta là gì, đây là đang nói về sau hâu tử cũng là chân đất? Nói chị ta còn được, nhưng nói đến con trai chị ta thì không xong đâu.

Thành tích của Hầu tử rất tốt đấy, chắc chắn tương lai có thể vào đại học!

Nhưng mà lời này chị ta còn chưa kịp nói ra, nhưng vẫn nhớ một khoản nợ của Quý Mẫu Đan này trong lòng.

Mẹ Quý im lặng cũng nhìn ra giữa mấy người con dâu và con gái của mình không hòa thuận, rốt cuộc bà nói: "Một năm cũng chỉ ăn một bữa cơm đoàn viên lúc này thôi, mấy người các con có thể sống yên ổn hay không?” Đều đã trưởng thành, bà cũng không muốn quản, có quản cũng không được, chúng đều có suy nghĩ của riêng mình.

Nhưng mà ông bà chỉ muốn an tĩnh trải qua một năm, chờ qua năm rồi, mọi người lại quay trở vê cuộc sống của từng người mà thôi, ai cũng không ngăn trở al.

Trên thực tế, ông Quý xem như là một người tương đối cởi mở. Mấy đứa con trai deu đã thành lập gia thất thì lập tức chia ra cuộc sống của riêng từng người, không hề loạn một chút nào. Phải biết rằng, bây giờ ở trong thôn còn có rất nhiêu gia đình đều là tụ tập mọi người sống chung dưới một mái hiên, thật sự đúng là ba ngày âm T một trận nhỏ năm ngày am ï một trận lớn, không có khi nào an bình. Nếu so sánh ra, nhà ông Quý chỉ có thời điểm ăn tết là tụ tập một lân, còn những lúc khác không ai liên quan đến ai, ai lo phận nấy.

Mẹ Quý đã lên tiếng, cho dù trong lòng mọi người còn có suy nghĩ nhưng cũng đều im miệng.

Cho dù là Quý Vân Vân cũng không muốn bị mắng trong một ngày như vậy, cho nên cô ta cũng giúp đỡ chuẩn bị cơm tất niên cho tốt.

năm nay cơm tất niên trở nên phong phú hơn.

Anh cả bưng lại một đĩa xương sườn, anh hai bưng lại đây một mâm trứng gà kho, Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng cùng mang lại đây có hơi nhiều đồ hơn, có thịt khô do chính Tô Đan Hồng ướp, có cá viên chiên, còn có mấy món ăn mặn khác.

ve phần Vân Lệ Lệ, năm nay cô ta cũng không mang cái gì đến. Bởi vì nói tiên còn phải lo khoản vay mua nhà, thật sự không dành dụm được tiền, hơn đồ trên thành phố cũng thật sự quý giá, cho dù muốn mua cũng chỉ mua được một hai con vịt nướng gì đó.

Về phân vịt nướng này, nếu nói thật ra, dư nó một phần không nhiều lắm mà thiếu đi nó cũng không thiếu! Ngoại trừ nhà con trai thứ ba mang đồ lại đây, mẹ Quý còn hâm cá to, còn có chân heo hâm nấm, sơ qua những món khác cũng cực kỳ phong phú. Theo quy củ nhà ông Quý, cơm hôm nay chắc chắn là phải ăn thật no, khiến mọi người đều thỏa mãn.

Những món ăn ngon nóng hầm hập thơm ngào ngạt rất nhanh được bưng lên bàn lớn, Hầu tử, hai chị em Hiểu Trân và Hiểu Ngọc, cho dù là mấy đứa nhóc Yên Nhi cũng là đôi mắt sáng ngời.

"Đều lại đây ăn cơm." Cha Quý rất vừa lòng nhìn tình cảnh người trong nhà ông náo nhiệt nói chuyện, năm người con, bây giờ ngoại trừ đứa con gái út còn đang đi học, bốn người con trai khác đều đã thành gia lập nghiệp, đời này của ông coi như rất không tôi.

"Kiến Quân, rót đây cho cha, hôm nanh anh cùng với mấy bác và chú uống cùng cha một chén đi." Tô Đan Hồng cười nói.

Quý Mẫu Đan bĩu môi, Vân Lệ Lệ không nói chuyện nhưng rõ ràng cũng không quá vừa lòng chuyện thân phận người vợ thành phố của mình bị so xuống dưới, nhưng mà bây giờ cũng không dám nói cái gì.

Quý Kiến Quân cười cười, anh mở nút bình, trước tiên rót đây cho cha Quý, lại hỏi mẹ Quý: "Mẹ có muốn uống một chén hay không?”

Cho mẹ một ít. Mẹ Quý cười nói.

Quý Kiến Quân đổ cho bà, còn mấy người anh em khác anh cũng đều rót đầy.

Cả gia đình quây quần một chỗ, họ bắt đầu nói nói cười cười mà ăn xong bữa cơm đoàn viên này.

Cá viên chiên này ăn thật ngon!" Hau tử nói.

"Ừ, ăn ngon!" Hai chị em Hiểu Trân và Hiểu Ngọc cũng đều gật đầu nói.

Yên Nhi cũng a a chỉ vào cá viên chiên để mẹ của bé gap nó giúp bé, cô bé vẫn chưa nói được vì còn hơi nhỏ tuổi.

Tô Đan Hồng cười nói: "Ba người các cháu ăn nhiều một chút, nếu như thích, sau này nếu chú ba của các cháu làm tiếp, thím sẽ để các cháu tới nếm thử món ngon.

"Được ạ.' Ba tên tiểu tử này đều rất vui mừng.

"Em trai muốn ăn cái gì, thím ba thím cũng gắp cho em, cháu thấy mắt em ấy cũng thèm lắm rồi.' Hiểu Ngọc nói.

"Em trai còn nhỏ, còn chưa ăn được cơm, bây giờ em trai còn uống sữa bột." Hiểu Trân giải thích.

"Ừm, chờ khi thằng bé lớn rồi, thằng bé sẽ ăn, đến lúc đó các cháu dẫn em đi chơi." Tô Đan Hồng cười nói.

Hai chị em đều đồng ý.

Mặc dù Nhân Nhân còn chưa ăn được, nhưng mà bữa cơm đoàn viên như vậy vẫn được cha của thăng bé ôm vào trong lòng, đi theo ông bà nội, các chú các thím các bác, còn có nhóm anh chị em cùng nhau ăn cơm, cũng coi như mà ý tứ đoàn tụ, rốt cuộc giờ này năm trước thăng bé còn chưa được sinh ra đâu. Tô Đan Hồng ăn xong rất nhanh, sau đó cô đón lấy con trai, để Quý Kiến Quân đi tiếp rượu cụng ly với cha Quý và các em anh. Đêm nay là đêm tất niên 30, cho nên không để cha Quý đi lên trên núi, sáng mai lại đi nhìn là được rồi, mấy ngày hôm nay đều đợi ở nhà, cho nên tận tình ăn uống đi, nếu như có say, đợi lát nữa quay về cô lại làm ít canh giải rượu cho anh là được. Mặc dù trước ăn cơm trong lòng mọi người vẫn có chút mâu thuẫn, nhưng khi nhìn thấy nhóm các cha con bọn họ đều ăn uống vui vẻ, nhóm các bà vợ cũng đều rạng rỡ nét mặt lên không ít.

trọng sinh về thập niên 80 làm giàu

Chương 87