Đêm đó, tôi vẫn còn run rẩy trong lòng. Nếu không có Lục Hạo Minh kịp thời xuất hiện, có lẽ tôi đã rơi vào vũng bùn nhơ nhuốc, vĩnh viễn không ngẩng đầu được.
Trong thư phòng, Lục Hạo Minh ngồi trầm lặng, ánh nến hắt lên gương mặt sắc lạnh. Hắn không nói gì, chỉ thong thả gõ nhịp ngón tay trên bàn gỗ, ánh mắt thăm dò từng chi tiết nhỏ nhất trong trí nhớ.
— Người đâu, điều tra hết những kẻ đã có mặt ở hậu hoa viên đêm nay. Bắt đầu từ hạ nhân trực đêm, kẻ nào tiết lộ chuyện ta phái người ra ngoài, kẻ đó chính là mắt xích.
Giọng hắn vang lên, lạnh đến mức khiến cả đám thủ hạ run sợ.
Chỉ sau một đêm, kết quả đã rõ: chính nhóm hạ nhân thân cận của Lục phu nhân đã âm thầm sắp đặt. Bọn họ phối hợp cùng vài tiểu thư ngoài phủ, tạo thành cái bẫy hãm hại tôi.
Tôi nghe tin, tim khẽ nhói. Trong lòng biết rõ, Lục phu nhân vốn chưa từng chấp nhận tôi, nhưng không ngờ bà lại ra tay tàn nhẫn đến thế.
Lục Hạo Minh đứng trước mặt tôi, ánh mắt vẫn sắc bén nhưng giọng nói dịu đi ít nhiều:
— Nàng không cần lo. Ta sẽ xử lý chuyện này.
Tôi nhìn thẳng vào hắn, giọng nhỏ nhưng kiên quyết:
— Nếu là người ngoài, thiếp không sợ. Nhưng nếu là mẫu thân chàng … thiếp không muốn chàng khó xử.
Một thoáng im lặng bao trùm. Lục Hạo Minh nhắm mắt, như đang kìm nén điều gì đó. Khi mở mắt, ánh nhìn hắn càng kiên định:
— Cho dù là ai, ta cũng sẽ không để nàng chịu ủy khuất.
Tin tức Lục Hạo Minh cho gọi từng hạ nhân liên quan thẩm vấn lan ra nhanh chóng. Trong phủ, không khí căng thẳng đến mức ai cũng dè chừng. Phu nhân tuy ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong đôi mắt ẩn giấu tia giận dữ khó kìm.
Tôi hiểu, từ khoảnh khắc này, mình đã bước vào ván cờ thực sự. Một bên là sự che chở của Lục Hạo Minh, một bên là những mưu kế thâm sâu từ chính Lục phu nhân.
Và dường như, cuộc chiến giữa tôi và bà mới chỉ vừa bắt đầu…