Lời vừa dứt, Lục phu nhân liếc mắt ra hiệu. Lập tức, một nha hoàn bưng khay bạc tiến vào, bên trên đặt một bộ trang sức ngọc quý cùng một bộ xiêm y gấm thêu phượng hoàng lộng lẫy.
Bà mỉm cười, nhưng ánh nhìn đầy ẩn ý:
— Đây là lễ vật mà một vị phu nhân vừa tặng phủ chúng ta. Trang phục và trang sức quý hiếm, không phải ai cũng đủ tư cách chạm đến. Viên Nhiên, con hãy thử mặc lên và hành lễ mẫu mực trước các vị phu nhân ở đây. Ta muốn xem con có đủ phong thái làm dâu Lục gia hay không.
Một vị phu nhân che miệng cười nhạt:
— Nếu không biết cách hành lễ, e rằng y phục đẹp mấy cũng thành trò cười.
Tôi hít một hơi sâu, tim đập thình thịch nhưng mặt không lộ chút hoảng sợ. Bước đến, tôi khẽ nâng bộ xiêm y, đôi tay run nhẹ, nhưng ánh mắt kiên định.
Nha hoàn giúp tôi thay y phục, khoác lên người bộ gấm thêu phượng rực rỡ. Ánh sáng phản chiếu, cả sảnh im lặng trong chốc lát. Dù chỉ là một thiếu nữ chưa quen nghi lễ, nhưng trong giây phút ấy, tôi cảm thấy như ánh trăng rọi xuống thân mình, tự khắc toát ra khí chất khác biệt.
Tôi bước đến giữa sảnh, quỳ gối, dập đầu, từng động tác hành lễ đều theo trí nhớ mong manh mà trước đây từng lén quan sát. Tôi không dám sai sót, mỗi cái cúi người đều giữ nhịp thở ổn định.
Khi ngẩng đầu, ánh mắt tôi thẳng thắn, giọng nói rõ ràng:
— Con dâu bái kiến mẫu thân, thỉnh chư vị phu nhân chỉ giáo.
Trong thoáng chốc, sảnh đường yên ắng. Một vị phu nhân khó tính vốn định cười chê, nhưng lại khựng lại trước dáng vẻ đường hoàng ấy.
Lục phu nhân nheo mắt, khóe môi cong nhẹ, nhưng nụ cười kia không mang theo sự tán thưởng. Ngược lại, trong ánh nhìn bà lóe lên sự cảnh giác.
— Xem ra, con không hề đơn giản như vẻ ngoài. Nhưng nhớ kỹ, đây mới chỉ là khởi đầu.
Tôi cúi đầu:
— Con sẽ ghi nhớ lời dạy của mẫu thân.
Trong lòng tôi, một ngọn lửa nhỏ bùng lên. Tôi hiểu rõ: bà ta muốn hạ nhục tôi ngay tại chỗ, nhưng ít nhất hôm nay, tôi đã không để mình bị chèn ép.