Tạ nhị phu nhân cũng đang hỏi Tạ Hi Hoa về chuyện của nàng với Tiêu Ngọc Minh ra sao rồi. Sau khi nghe thấy Tiêu Ngọc Minh tặng nàng một thanh đoản kiếm, bà cũng hết sức kinh ngạc, sau đó lại nghe Tạ Hi Hoa kể: "Sau đó hắn thấy món lễ vật kia không mấy xứng đáng, cho nên hắn liền cầm ngọc bội của bản thân đưa cho con, còn hỏi con có thích thứ gì không." Tạ Hi Hoa nói xong thì nở một nụ cười rạng rỡ, nhớ lại dáng vẻ ngây ngô khi ấy của Tiêu Ngọc Minh. Tạ nhị phu nhân cũng bật cười, bà nói: "Là một đứa trẻ thành thật, quả là lương thiện."
Tạ Hi Hoa nhớ đến lúc Tiêu Ngọc Minh nói sau này sẽ một lòng một dạ đối đãi với nàng, tim lại rộn ràng mấy hồi, nàng cũng thầm biết hắn là người tốt bụng.
"Gia gia con đã lấy được bát tự, ngày mai sẽ cho người mang đi xem." Tạ nhị phu nhân lại nói. "Nếu bát tự không có gì trở ngại, sẽ lập tức định đoạt chuyện hôn sự cho hai đứa trẻ."
Tạ Hi Hoa nằm tựa lên bàn, khẽ gật đầu. Tạ nhị phu nhân xoa đầu nàng, nói: "Người sắp kết duyên cùng Định Quốc Công thế tử là Giai Ninh quận chúa, nương đã sai người thăm dò qua. Tuy rằng quận chúa có tâm cơ thủ đoạn không tầm thường, nhưng cách đối nhân xử thế lại rộng rãi phóng khoáng, sau này ắt hẳn có thể chung sống hòa thuận. Nhưng nếu con không hòa hợp được với quận chúa thì cũng chẳng cần lo sợ, chớ nói chi là một quận chúa, dù thân phận có cao quý đến mức là công chúa, con cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu."
Tạ Hi Hoa biết mẫu thân đang lo lắng cho mình, nàng nghiêng người tựa vào mẫu thân: "Nương còn không rõ con sao? Con sẽ không để mình phải chịu thiệt thòi đâu."
Tạ nhị phu nhân cười: "Quả thật phải như thế, tuy chúng ta không hiếu thắng, nhưng cũng chẳng thể để người khác chèn ép. Nhưng người Định Quốc Công phu nhân chọn ắt hẳn cũng chẳng phải kẻ tầm thường."
Nói tới đây, bà lại thở dài một tiếng: "Tuy rằng Định Quốc Công không có thiếp thất, nhưng con của người cũng chưa chắc đã không nạp thiếp, con không cần phải quá cố chấp vào chuyện này."
Chỉ cần là nam tử có chút tiền tài quyền thế thì đều có tam thê tứ thiếp. Chẳng qua Định Quốc Công là một ngoại lệ. Không thể để nữ nhi của mình cứ mãi bận lòng vào những chuyện vụn vặt thế này, nếu không e rằng sau này con bé sẽ không có cuộc sống an yên.
Tạ Hi Hoa nghe vậy, tuy trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn gật đầu: "Nương, người cứ yên tâm, con đã hiểu rõ rồi."
Tạ nhị phu nhân ôm nữ nhi vào lồng ngực, thầm nghĩ, không ôm hy vọng thì sẽ không phải thất vọng.
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Hoài tự mình tới Sùng Quang Tự một chuyến, thỉnh phương trượng xem bát tự của Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa. Kết quả được cho là thượng giai. Phía Tạ phủ cũng có kết quả tương tự, đều là thượng giai.
Sau đó hai nhà bắt đầu thương lượng chuyện hôn sự, chọn ngày lành tháng tốt để tới Tạ gia cầu hôn. Đường Thư Nghi chuẩn bị lễ hỏi, tuy có đôi chút khác biệt so với lễ vật đã chuẩn bị cho Giai Ninh quận chúa, nhưng tổng giá trị vẫn ngang bằng, đảm bảo sự công bằng giữa hai bên.
Sáng sớm ngày hôm ấy, một đội ngũ hân hoan náo nhiệt rời khỏi Định Quốc Công phủ, tiếng sáo tiếng trống rền vang khắp nơi, hướng thẳng tới Tạ phủ. Đoàn người đi qua đã thu hút không ít kẻ hiếu kỳ đứng vây xem. Trong chốc lát, tin tức Định Quốc Công phủ và Tạ gia làm lễ hỏi đã lan truyền khắp kinh thành.
Tuy lúc trước đã có chút suy đoán, nhưng giờ đây khi nghi hoặc trở thành sự thật, lòng người vẫn không khỏi kinh hãi. Mối định thân giữa Định Quốc Công phủ và Tạ gia ắt sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thế cục triều đình, hay nói đúng hơn là trực tiếp quyết định thắng bại trong cuộc tranh đấu giữa Tiêu Hoài và Bệ hạ.
Trong cung, Hoàng đế nhanh chóng được tin. Y tức giận đến mức đập vỡ vài chén trà quý, đoạn đứng dậy ngự giá đến chỗ Viên phi. Vừa trông thấy nàng, y đã cất lời: "Kế hoạch cần được đẩy nhanh hơn nữa."
Viên phi nâng một ly trà đặt vào tay Hoàng đế. Nàng cũng đã hay tin về mối đám hỏi giữa Định Quốc Công phủ và Tạ gia, bởi vậy giờ phút này tâm thần bất an. Rõ ràng Định Quốc Công phủ đang ngày càng hùng mạnh, liệu Hoàng đế có thực sự đấu thắng được vị Quốc công này không? Nếu chẳng may thất bại, không chỉ nàng ta và hoàng nhi sẽ mất mạng, mà e rằng cả Viên gia bọn họ cũng gặp nạn diệt môn.
Hoàng đế nhận thấy vẻ lo âu trên gương mặt nàng, y híp mắt nhìn: "Sao vậy? Chẳng lẽ khanh không dám sao?"
Viên phi lắc đầu: "Không phải, thần thiếp chỉ đang suy tính làm thế nào để không lưu lại sơ hở."
Hoàng đế hài lòng ừ một tiếng: "Cũng không nhất thiết phải làm quá vẹn toàn, trẫm chỉ muốn Tiêu Hoài có cớ để tạo phản, bức trẫm thoái vị."
"Vâng, thần thiếp đã rõ." Viên phi đáp.
Sự tình đã làm được một nửa, nàng ta có muốn quay đầu cũng không thể nữa rồi.
"Khanh cứ yên tâm, chỉ cần mọi chuyện thành công, trẫm sẽ lập tức lập Tứ hoàng tử làm thái tử." Hoàng đế cam đoan nói. "Trẫm chỉ còn lại hai đứa con là Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử, Tam hoàng tử là người thế nào, khanh cũng biết rõ, hắn kém Tứ hoàng tử nhiều lắm."
Viên phi gật đầu, đồng thời trong lòng đang tính toán, đến lúc đó, bất kể chuyện bức vua thoái vị là thật hay giả, chỉ cần Hoàng đế băng hà, con của nàng ta có cơ hội đăng cơ đoạt vị rất lớn. Khi đó phải xem cuối cùng giữa nàng ta và Hoàng hậu, ai mới là người chiến thắng rốt cuộc.
Hoàng đế an tọa trong tẩm điện của Viên phi một hồi rồi lập tức rời đi. Khi người đã rời khỏi, Viên phi lập tức phái người truyền tin cho thái sư và Tứ hoàng tử.
Trong tẩm cung của Hoàng hậu, một cung nữ đang cung kính bẩm báo: "Sau khi Hoàng thượng nghe tin Định Quốc Công phủ và Tạ gia kết thân, Hoàng thượng lập tức nổi giận, đoạn ngự giá đến chỗ Viên phi, an tọa ước chừng một khắc rồi mới trở về Ngự Thư Phòng."
Hoàng hậu tựa người lên chiếc ghế tựa mềm, ừ một tiếng, đoạn nói: "Hoàng thượng và Viên phi đang có dự tính toan tính điều gì đây?"
Cung nữ đứng bên cạnh không nói lời nào, nàng ta cũng không tài nào suy đoán.
Lát sau, Hoàng hậu lại nói: "Truyền tin xuống, bảo phụ thân cùng chư vị trong gia tộc ta chú ý đến động tĩnh của phủ thái sư và Tứ hoàng tử."
Cung nữ vâng lời rồi lui ra ngoài. Hoàng hậu nhắm hai mắt lại, cho dù như thế nào cũng tuyệt đối không thể để Tứ hoàng tử đăng cơ đại bảo.
Cùng lúc đó, Lương quý phi cũng nhận được tin tức. Nàng ta cất giọng cười lớn: "Tốt! Cứ loạn lên hết đi! Rốt cuộc ta cũng sắp báo được đại thù rồi!"
Vào mùng mười tháng Giêng, triều đình bắt đầu lâm triều trở lại. Vừa mới canh năm, Tiêu Hoài đã phải rời khỏi giường ấm để vào triều. Đường Thư Nghi cũng không giống như các phu nhân nhà khác, tự thân rời giường hầu hạ phu quân sửa soạn.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt rồi nói: "Trước khi ra cửa thì chớ quên dùng điểm tâm nhé."
"Được, ta đã rõ, nàng cứ ngủ đi." Tiêu Hoài nhẹ nhàng thay xong y phục rồi đi ra ngoài. Hai tên thị vệ đã sớm đứng chờ ở bên ngoài. Hắn vệ sinh qua loa rồi đi dùng điểm tâm, sau đó cưỡi tuấn mã tiến triều.
Lúc hắn đến, cửa cung còn chưa mở, nhưng đã có rất nhiều quan viên đứng chờ ở bên ngoài. Hắn xuống ngựa bước tới, không ít quan viên tươi cười hành lễ chào hỏi với hắn. Tiêu Hoài cũng đáp lại vài câu khách sáo, cuối cùng đứng ở bên cạnh Đường Thư Bạch, còn Tề Lương Sinh thì đứng ở bên cạnh kia của Đường Thư Bạch.
"Lát nữa hãy nhắn Thư Nghi về nhà một chuyến, lão quốc công có chuyện muốn nói." Đường Thư Bạch nói với Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài vuốt cằm: "Hạ triều, ta sẽ cùng nàng đến đó."
Ắt hẳn Quốc công đại nhân có điều muốn dặn dò bọn ta.
Đưa mắt nhìn Tề Lương Sinh, Tiêu Hoài lại nói: "Kỳ thi mùa xuân sắp cận kề, chuyện của Ngọc Thần còn phải nhờ cậy Tề đại nhân hỗ trợ."
Tề Lương Sinh ừ một tiếng, không còn vẻ mặt lạnh lùng như thuở nào. Trải qua một thời gian dài như vậy, tâm tình của hắn cũng đã được điều chỉnh khá ổn thỏa, chuyện đã định trước sẽ không có kết quả thì dù nội tâm hắn có phiền não đến mấy cũng vô ích. Hơn nữa, Tiêu Hoài đối xử với nàng quả thật rất tốt.
Chẳng mấy chốc, cửa cung đã mở, triều thần lần lượt bước vào, tùy theo phẩm cấp mà an vị. Lại thêm một lát sau, Hoàng đế đã tới, chư vị quan viên đồng loạt hành lễ, buổi thiết triều bắt đầu.
Hiện tại Đại Kiền đã thu phục Nhu Lợi quốc, biên cương đã vững chắc. Điều cần kíp nhất hiện giờ là phát triển an sinh xã hội cho bách tính. Chư vị triều thần hiển nhiên đều thấu tỏ điều này, bởi vậy những tấu chương dâng lên đa phần đều xoay quanh vấn đề dân sinh.
Nhưng dường như Hoàng đế chẳng mấy bận tâm đến chuyện này. Khi quan viên đưa ra một số đề nghị để phát triển dân sinh, y đều phán rằng để sau bàn bạc. Chỉ một lời "để sau bàn bạc", chẳng biết đến bao giờ mới được bàn. Khiến không ít triều thần cảm thấy lạnh sống lưng.
Nghị triều kết thúc, chư vị triều thần nối gót nhau rời đi. Lúc này, một tên tiểu thái giám tiến đến trước mặt Tiêu Hoài, cúi người cười tủm tỉm nói: "Định Quốc Công, Hoàng thượng muốn thỉnh ngài đến Ngự Thư Phòng."
Bước chân Tiêu Hoài thoáng dừng, sau đó y theo tiểu thái giám mà đi đến Ngự Thư Phòng. Nhóm triều thần thấy thế, trong lòng không khỏi rúng động. Ai nấy đều rõ, sớm muộn gì giữa Tiêu Hoài và đương kim Hoàng đế cũng sẽ bùng nổ một trận tranh đoạt quyền lực; thậm chí, bọn họ còn mong cuộc đấu ấy nhanh chóng diễn ra, để triều đình có một kết cục rõ ràng, biết đâu lại có thể thanh lọc cả giới quan trường.
Tiêu Hoài chẳng bận tâm bọn đại thần nghĩ gì. Lúc này, y cũng không tài nào đoán được tâm tư của Hoàng đế, nhưng y đã chuẩn bị kỹ lưỡng, binh đến ắt có cách ngăn. Tuy nhiên, e rằng y vẫn phải cấp tốc đưa phu nhân và ba tiểu nhi rời khỏi kinh thành mới an tâm.
Trong lòng vừa suy tính, y vừa theo tiểu thái giám bước vào Ngự Thư Phòng. Hoàng đế không duyệt tấu chương mà đang ngồi trên chiếc trường kỷ gần cửa sổ. Tiêu Hoài cung kính hành lễ với ngài, Hoàng đế mỉm cười ngoắc tay gọi y: "Tiêu ái khanh, cùng trẫm đánh một ván cờ đi."
"Thần tuân mệnh."
Tiêu Hoài tiến đến, an tọa đối diện ngài. Hoàng đế đã cầm quân cờ trắng, Tiêu Hoài thì cầm quân cờ đen. Chờ sau khi Hoàng đế đánh một nước cờ trắng, Tiêu Hoài liền tùy ý đặt một quân cờ đen xuống bàn. Hoàng đế nhìn nước cờ đen ấy, khẽ nhíu mày, rồi lại hạ một nước cờ trắng khác.
"Tiêu ái khanh định khi nào thì trở về Tây Bắc?" Hoàng đế hỏi.
Tiêu Hoài lại đi một nước cờ, đáp: "Đương nhiên thần xin theo thánh ý của Hoàng thượng."
Hoàng đế nhíu mày nhìn thế cờ rải rác trên bàn, miệng chậm rãi nói: "Nếu Tây Bắc đã ổn định, ái khanh có thể ở lại kinh thành lâu hơn một chút."
"Thần tuân mệnh." Tiêu Hoài nói.