Thuý Vân lui ra ngoài. Chẳng bao lâu, nàng dẫn một nam tử ước chừng đôi mươi xuân xanh, thân hình thư sinh, khoác trên mình cẩm bào bước vào. Đợi Thuý Vân lui xuống, nam tử mới ôm quyền hành lễ với Đường Thư Nghi: "Mạt tướng Bạch Hướng Thần xin tham kiến Hầu phu nhân."
Đường Thư Nghi ngờ vực nhìn hắn, cất giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Mạt tướng chính là thân tín của Hầu gia," Bạch Hướng Thần nói. "Hầu gia đã phái mạt tướng dẫn theo năm trăm tinh nhuệ từ Tây Bắc về kinh, phụng mệnh bảo hộ phu nhân cùng quận chúa. Mạt tướng đã có mặt tại kinh thành mấy ngày nay, song vẫn chưa có cơ hội diện kiến phu nhân."
Vừa nói, hắn vừa cầm một phong thư ra đưa cho Đường Thư Nghi: "Đây là thư của Hầu gia gửi cho người."
Đường Thư Nghi nhận lấy phong thư, cất lời hỏi: "Ngươi có biết Lỗ Chí Quốc không?"
"Có biết, Lỗ Chí Quốc cũng là thân tín của Hầu gia, nhưng hai chúng ta chia ra làm việc. Lỗ Chí Quốc không hề hay biết chuyện mạt tướng dẫn binh về kinh.” Bạch Hướng Thần nói.
Đường Thư Nghi thầm nhủ, quả nhiên Tiêu Hoài làm việc vô cùng cẩn trọng. Quyền quý Thượng Kinh được phép dùng thị vệ, song tuyệt đối không được nuôi tư binh, huống hồ binh lính do Tiêu Hoài phái tới lại đến từ Tây Bắc, càng không thể để lộ tung tích. Vả lại, trong khoảng thời gian này, Hoàng đế ắt hẳn đã phái người chăm chú giám sát phủ Vĩnh Ninh Hầu, nên Bạch Hướng Thần không thể trực tiếp đến Hầu phủ yết kiến nàng là điều hiển nhiên.
Nàng xé phong thư, mở ra đọc. Nét chữ vẫn cứng cáp, mạnh mẽ như vậy. Thư viết “Phu nhân, Hoàng đế trước nay vẫn luôn đề phòng ta. Lần này ta dẫn binh chinh phạt Nhu Lợi quốc, nếu như chiến thắng khải hoàn trở về, Hoàng đế ắt sẽ tìm cách diệt trừ ta. Ta đã đưa Ngọc Thần và Ngọc Minh đến Tây Bắc an toàn. Giờ đây, điều ta bận tâm nhất chính là sự an nguy của nàng cùng Ngọc Châu. Bởi vậy, ta đã phái năm trăm tinh nhuệ hồi kinh, đích thân bảo hộ hai mẹ con nàng. Bạch Hướng Thần cùng ta từng vào sinh ra tử, có thể hoàn toàn tin cậy. Hắn cùng năm trăm nhuệ binh này, sẽ tuân theo sự điều khiển của phu nhân.
Ngoài ra, hãy cẩn trọng với Thái phó và Đại hoàng tử. Gian tế ba năm về trước, chính là xuất phát từ phủ Thái phó. Hai vị thiếp thất trong nhà đều là gian tế của địch quốc, được cài cắm để vu oan cho ta. Phu nhân cứ tùy ý xử trí. Về phe phái của Đại hoàng tử, phu nhân cũng cần đề phòng bọn họ. Chớ hành động thiếu suy nghĩ, mọi chuyện hãy đợi ta trở về rồi tính.
Ta không có mặt tại kinh thành. Nếu phu nhân gặp bất kỳ khó khăn nào, có thể tìm đến Tạ Lục, Tạ gia ắt sẽ ra tay tương trợ.
Ký tên Tiêu Hoài.”
Đường Thư Nghi gấp bức thư lại, sau đó cẩn trọng cất vào trong phong bao.
Tiêu Hoài nhắc đến gian tế xuất phát từ phủ Thái phó, Đường Thư Nghi chẳng lấy làm ngạc nhiên. Ngay khi biết hai vị thiếp thất của Tiêu Hoài là mật thám, nàng đã đoán được kẻ thật sự thông đồng với địch quốc hẳn phải là phe phái của Đại hoàng tử.
Ban đầu, phu nhân của Vũ Uy tướng quân – thuộc hạ của Tiêu Hoài – vô tình tiết lộ chuyện biên ải Tây Bắc. Tiêu Hoài bèn phái người theo dõi hai vị thiếp thất của mình, Đường Thư Nghi khi đó liền nảy sinh nghi ngờ họ có thể là gian tế, sau đó tự mình thẩm vấn.
Quả nhiên đúng là như vậy. Hai người này là thủ hạ của Lữ tướng quân nước Nhu Lợi. Chúng giả danh là bán thân để lo việc tang hiếu cho tổ phụ mẫu, sau đó được một thuộc hạ của Tiêu Hoài, Trình Ngọc Tuyền, mua về. Sau này, Trình Ngọc Tuyền ham muốn một tuấn mã của Tiêu Hoài, bèn dùng các nàng đổi lấy con ngựa đó.
Nhưng Tiêu Hoài nào có chạm vào những kẻ đó, đặc biệt là tên nhìn chằm chằm bọn họ. Sau khi Tiêu Hoài c.h.ế.t trận, hai kẻ này được Tô Bính Thương dẫn về Thượng Kinh. Điều tra ra, Tô Bính Thương này có liên quan đến Nhị hoàng tử. Khi ấy, mọi mũi dùi đều chĩa về phía phủ Nhị hoàng tử.
Song Đường Thư Nghi phân tích thế nào cũng cảm thấy, Nhị hoàng tử hẳn là kẻ chịu tội thay, bởi y vốn vô duyên vô cớ cấu kết với địch quốc. Lúc đó, nàng đoán kẻ thật sự thông đồng với địch quốc ắt hẳn là Đại hoàng tử, chỉ tiếc chưa có chứng cứ trong tay.
Giờ đây Tiêu Hoài đã nói như vậy, nếu điều tra kỹ mối liên hệ giữa Trình Ngọc Tuyền, Tô Bính Thương và phe cánh Đại hoàng tử, chắc chắn sẽ có manh mối.
Chỉ là nếu Tiêu Hoài đã nắm chắc bằng chứng, vậy nàng cũng không nên hành động vội vàng, tránh "đánh rắn động cỏ".
Đường Thư Nghi kêu Bạch Hướng Thần an tọa, hỏi hắn rất nhiều chuyện liên quan đến Tây Bắc. Dù cơ bản nàng đã tin hắn là thân tín của Tiêu Hoài, song cẩn trọng vẫn hơn.
Sau một cuộc trò chuyện bề ngoài có vẻ bình thường, thực chất là một hồi điều tra tường tận, Đường Thư Nghi liền hoàn toàn tin tưởng Bạch Hướng Thần, sau đó hai người bắt đầu bàn bạc cách bố trí năm trăm tinh nhuệ.
Đường Thư Nghi trầm ngâm chốc lát rồi mở lời: "Năm trăm tinh nhuệ, hai trăm người sẽ tiến vào Hầu phủ. Chia thành từng tốp nhỏ, giả trang thành hạ nhân Hầu phủ, trà trộn vào bên trong, mỗi ngày năm người một lượt. Ba trăm người còn lại, sẽ tiến vào biệt viện Hầu phủ, chờ lệnh thi hành."
"Phu nhân quả thật suy nghĩ chu toàn." Bạch Hướng Thần đáp.
"Được rồi, ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ phái người liên lạc với ngươi." Đường Thư Nghi nói.
Bạch Hướng Thần chắp tay cáo từ Đường Thư Nghi, sau đó giống như những khách nhân khác, tiêu phí không ít ngân lượng tại hội quán, sau một hồi hưởng lạc mới chịu rời đi.
Bên này, trong lòng Đường Thư Nghi đã an ổn hơn nhiều, bởi trong tay nàng đã có nhân thủ. Nếu một ngày cẩu Hoàng đế kia có làm ra chuyện tồi tệ gì, nàng và Ngọc Châu cũng có đường lui để thoát thân.
Song, chạy trốn suy cho cùng cũng chỉ là hạ sách. Nhìn ý tứ của Tiêu Hoài, hắn tạm thời chưa có ý làm phản. Hoàng đế vẫn còn cần đến hắn để đối phó Nhu Lợi quốc, e rằng sẽ không nhân lúc trọng dụng mà ra tay sát hại, hoặc dùng nàng và Ngọc Châu để uy h.i.ế.p Tiêu Hoài.
Cuộc đối đầu giữa Tiêu Hoài và Hoàng đế ắt hẳn phải đợi đến sau chiến loạn mới chính thức khai màn.