Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi sai Triệu quản gia bàn bạc với Bạch Hướng Thần, đến tối, Triệu quản gia với vẻ mặt hớn hở trở về phủ.
Sau khi hành lễ với Đường Thư Nghi, hắn liền khải bẩm: "Năm trăm người do Bạch tham tướng mang đến hiện đang đóng quân tại Nam Hạnh sơn, cách ngoại thành một trăm dặm. Phu nhân, tiểu nhân đã tận mắt thấy những sĩ binh ấy...."
Triệu quản gia hưng phấn đến mức mặt đỏ tía tai, nói tiếp: "Những sĩ binh kia, mỗi một người đều là rồng cuộn hổ vồ, tiểu nhân còn thăm dò thân thủ của bọn họ, dù không thể lấy một địch trăm, nhưng đối phó mấy chục người thì dư sức."
Hắn cũng là người từ trong quân ngũ mà ra, vừa nhìn những sĩ binh kia liền biết đều được lựa chọn kỹ càng. Có thể thấy được, tấm lòng của Hầu gia dành cho Hầu phu nhân vẫn vẹn nguyên như thủa nào!
Đường Thư Nghi nghe hắn bẩm báo cũng lấy làm vui mừng khôn xiết. Trong tay có đội nhân thủ đắc lực, tự tin trong lòng cũng tăng lên không ít. Nàng nói: "Bọn họ khi tiến vào Hầu phủ và biệt viện đều phải hóa trang thành chân sai vặt, mỗi ngày năm người một lượt. Lương thực cùng mọi vật dụng trong những ngày này đều phải lấy từ thôn trang ngoại thành, hết thảy phải làm cho kín đáo."
"Tiểu nhân đã hiểu rõ." Triệu quản gia vội vàng nói.
Đường Thư Nghi gật đầu: "Triệu quản gia vất vả mấy ngày nay rồi."
Triệu quản gia vội vàng nói: "Đây đều là phận sự tiểu nhân nên làm."
Triệu quản gia hành lễ lần nữa rồi mới lui đi, Đường Thư Nghi khẽ thở dài một tiếng. Thật ra, việc Tiêu Hoài còn sống, đối với ba hài tử mà nói, ắt hẳn lợi nhiều hơn hại.
Bây giờ, dù vì chuyện hắn sống lại đã mang đến cho bọn họ một chuỗi phiền phức. Nhưng những rắc rối này, nếu sau này Tiêu Ngọc Minh tiếp quản quân quyền Tây Bắc, chắc chắn cũng sẽ gặp phải, chỉ là sự tình lùi lại đôi chút mà thôi.
Hoàng quyền hùng mạnh và gia tộc quyền quý vốn dĩ đã đứng ở hai chiến tuyến đối lập. Hoàng thất kiêng kị thế lực triều thần lớn mạnh, song triều thần nào ai không muốn nắm quyền hành trong tay, muốn gia tộc trường tồn bất diệt? Suy cho cùng, phải xem thủ đoạn của ai cao minh hơn.
Hơn nữa, Tiêu Hoài vẫn còn, con đường thành tài của Tiêu Ngọc Minh ắt sẽ suôn sẻ hơn rất đỗi.
Đối với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu, Tiêu Hoài là chỗ dựa vững chãi nhất của chúng. Làm việc gì, có một phụ thân cường đại cũng khiến chúng tự tin hơn nhiều phần.
Chỉ là cuộc sống của chính nàng, e rằng không còn được an nhàn như bây giờ nữa.
Ngay lúc nàng đang miên man suy nghĩ, Thuý Trúc bước tới, bẩm báo Tiêu Thành Minh đang ở tiền viện. Đường Thư Nghi liền đứng dậy bước đến tiền viện chính đường. Sau khi gặp mặt hành lễ, nàng hỏi: "Thúc phụ gần đây vẫn an ổn chứ?"
Tiêu Thành Minh vội vàng đáp: "Vẫn mạnh khỏe, chỉ là ta có vài điều muốn thưa cùng phu nhân."
Đường Thư Nghi đại khái đoán được y muốn nói điều gì, chẳng qua là bọn họ đã đến Thượng Kinh, nhưng vẫn chưa chính thức nhận thân, về sau mọi chuyện ra sao cũng chưa định rõ, nên trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Vốn dĩ Đường Thư Nghi định bụng, sau khi bọn họ đến sẽ nhận thân và phân chia gia sản, về sau xem như một bàng chi Hầu phủ. Nhưng bây giờ Tiêu Hoài vẫn chưa chết, mà Hầu gia là huyết mạch thân cận với bọn họ, do đó mọi chuyện vẫn phải chờ hắn hồi phủ.
Nàng sẽ không làm chuyện làm ơn mắc oán như thế.
Trong gia đình sở hữu quá nhiều nam nhân, quả là một sự tình khiến người ta không thể vui vẻ nổi. Lấy sự vụ của Tiêu Dịch Nguyên cùng gia quyến hắn làm minh chứng. Nếu Tiêu Hoài không còn tại thế, Đường Thư Nghi hẳn đã có thể tự quyết định việc phân chia tài sản cho họ, cùng với cách thức sinh hoạt chung về sau.
Thế nhưng, hiện tại Tiêu Hoài vẫn còn đó. Dẫu nàng có ý định ban tặng số tài sản còn lại của lão Hầu gia cho gia đình Tiêu Dịch Nguyên, thì Tiêu Hoài sẽ nghĩ sao? Liệu chàng sẽ chê bai nhiều hay ít?
Bởi vậy, nàng dứt khoát không can dự, chờ đợi đến khi Tiêu Hoài trở về, để chàng tự xử lý mọi sự. Dù gì, Tiêu Hoài mới là người có mối quan hệ huyết thống chính thức với Tiêu Dịch Nguyên và họ.
Bởi lẽ đó, khi nghe Tiêu Thành Minh có lời muốn thưa, Đường Thư Nghi bèn đáp: "Thúc phụ, mọi người cứ yên tâm an cư tại trạch viện đó. Ngày thường cần gì cứ việc nói với quản sự, những sự vụ khác đợi Tiêu Hoài trở về rồi hãy luận bàn. Chàng ấy mới là chủ nhân đích thực của Hầu phủ này."
"Quả... quả đúng là như vậy." Tiêu Thành Minh thưa.
Thực ra, có vài việc ông muốn cùng Đường Thư Nghi bàn bạc, mong nàng đưa ra quyết định. Ông vẫn cảm thấy, Đường Thư Nghi có lẽ dễ nói chuyện hơn Tiêu Hoài một chút, bởi dù sao, người kia chính là Đại tướng dẫn dải ngàn quân vạn mã ra chiến trường. Nghĩ đến đây, trong lòng ông lại dấy lên mối ưu tư.
Huống hồ, giữa gia đình Tiêu Hoài và Tiêu Dịch Nguyên, vốn dĩ đã tồn tại những mâu thuẫn trời sinh khó hòa giải.
Đường Thư Nghi tuy nhìn thấu sự khó xử của ông, nhưng lại làm như không hề hay biết. Có những sự tình vốn dĩ không phân đúng sai, nhưng khi đứng ở những vị thế khác nhau, lợi ích khác nhau, ắt sẽ chẳng còn cách nào đạt được sự đồng thuận. Rốt cuộc, kẻ yếu thế hơn đành phải nhượng bộ.
Song, đối với gia quyến Tiêu Dịch Nguyên mà nói, sự nhượng bộ có khi lại khiến họ thu về nhiều hơn, chỉ là còn tùy thuộc vào việc họ có thể lĩnh ngộ được điều ấy hay chăng.
"Đại tẩu của ta... chính là nương của Đại Dũng."
Tiêu Thành Minh vẫn muốn nói thêm điều gì đó, Đường Thư Nghi vẫn lắng nghe. Lại nghe ông kể lể: "Khi đại ca ta tòng quân, ta khi ấy chỉ mới mười một, mười hai tuổi. Chuyện giặt giũ, nấu nướng, việc nhà, đại tẩu ta một tay gánh vác cả ngày không có chút thời gian nhàn rỗi. Năm ấy, vào những ngày mùa màng bận rộn, tẩu bụng chẳng còn gì vẫn cứ ra đồng làm việc. Sau này nạn đói hoành hành, phụ mẫu tuổi cao sức yếu, đại tẩu lại dẫn chúng ta đi tìm kiếm thức ăn, còn phải tận tâm chăm sóc song thân..."
Tiêu Thành Minh thở dài thườn thượt, "Thật sự là muôn vàn gian khổ đều đã trải qua."
Đường Thư Nghi vốn dĩ không muốn can dự vào sự tình này, nhưng khi nghe ông nói đến nhường ấy, nàng cảm thấy có một vài điều không thể không giãi bày.
Cũng thở dài một tiếng, nàng cất lời: "Thúc phụ, cháu biết những năm qua người đã chịu đựng biết bao khổ cực, nhưng mà, cuộc đời của mẹ chồng cháu cũng chẳng hề dễ dàng là bao."
Tiêu Thành Minh nghe nàng nói vậy thì ngẩn người, rồi lại nghe nàng giãi bày: "Chưa nói chi đến chuyện khác, mẹ chồng cháu là đích nữ danh giá của phủ Võ Dương bá, từ thuở ấu thơ đã sống trong nhung lụa, là đại tiểu thư được cả gia tộc sủng ái. Sau này, khi gả vào phủ lão Hầu gia, cuộc đời bà ấy đã trải qua những gì? Phu quân quanh năm chinh chiến nơi biên cương, mọi sự vụ trong gia đình đều phải dựa vào sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ. Thúc phụ, xin thứ cho cháu nói một lời khó nghe, nếu không có mẹ chồng cháu, không có sự phò trợ của phủ Võ Dương bá thì nào có phủ Vĩnh Ninh hầu như ngày nay?"
"Chuyện này...." Tiêu Thành Minh nhất thời á khẩu, không biết nên đáp lời ra sao.
"Thúc phụ," Đường Thư Nghi lại tiếp lời: "Người có biết, lần này Tiêu Hoài nơi tiền tuyến dốc sức chiến đấu, phụ thân cùng huynh đệ của ta đã làm những gì để chàng không phải lo âu vướng bận chốn hậu phương hay chăng? Họ đã không ngừng đối đầu với Hoàng thượng, chỉ vì không muốn kẻ khác đoạt mất công lao của Tiêu Hoài, không muốn ai có cơ hội mưu hại chàng. Điều này khiến cháu bất giác nhớ đến mẹ chồng cháu, năm đó lão Hầu gia xuất chinh nơi tiền tuyến, phủ Võ Dương bá hẳn cũng đã hành sự như vậy."
"Thúc phụ," Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Thành Minh, giọng nói nhuốm chút bi thương: "Kẻ phàm trần sống trên đời, mấy ai được dễ dàng?"
Tiêu Thành Minh đành im lặng, Đường Thư Nghi lại thở dài: "Người xem cháu này, lại buông lời than thở cùng người rồi."
Tiêu Thành Minh cũng chẳng biết nói gì cho phải, chỉ đành đáp lời: "Quả... quả thực chẳng ai có thể sống dễ dàng."
"Cháu cũng chỉ tâm tình đôi lời cùng thúc thôi, quyết định rốt cuộc còn phải tùy thuộc vào lời Tiêu Hoài nói ra sao." Đường Thư Nghi chậm rãi nói.
"Được, được rồi, cứ đợi khi nào Tiêu Hoài trở về rồi ta sẽ bàn tiếp." Tiêu Thành Minh vội vã thưa.