Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 375

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Rót một ly trà sâm để đè nén cơn giận trong lòng, Đường Thư Nghi khẽ suy tính: Đại hoàng tử kia rốt cuộc có ý gì? Hắn ta cớ gì tự tin đến vậy? Chẳng lẽ cho rằng Tiêu Hoài không hay biết chuyện hắn thông đồng với địch quốc ư? Lại còn muốn dùng chuyện liên hôn để kéo Tiêu Hoài vào phe cánh của mình, cũng chẳng thèm nhìn lại những việc mình từng làm trước kia.

Bên này, Khương đại phu nhân trở về Thái phó phủ, thẳng tiến thư phòng gặp Thái phó và Đại hoàng tử. Thái phó vuốt chòm râu bạc, hỏi: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói thế nào?"

Khương đại phu nhân đáp: "Nàng ấy nói không dám tự mình làm chủ, mọi chuyện đều nghe theo Vĩnh Ninh Hầu."

Đại hoàng tử nghe xong khẽ hừ lạnh một tiếng: "Phu nhân, người căn bản không cần thăm dò nhiều làm gì, cứ trực tiếp thỉnh phụ hoàng ban chiếu chỉ là được."

Nghe lời ấy, Thái phó khẽ nhíu mày. Thật ra không chỉ Hoàng thượng thấy y ngu dốt, mà ngay cả Thái phó đây cũng thấy đứa ngoại tôn tử này quả thực chẳng có tí mưu lược nào.

Ông ta nói: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không phải người tầm thường. Nàng ta lấy Vĩnh Ninh Hầu ra làm cái cớ để thoái thác đấy thôi."

"Hà tất phải nghĩ ngợi nhiều đến vậy? Thánh chỉ ban xuống, hắn dám kháng chỉ ư?" Đại hoàng tử nói.

Thái phó nhíu mày, giải thích với hắn ta: "Nếu cháu đi cầu Hoàng thượng ban chiếu chỉ, định hôn cho Anh Triết và trưởng nữ phủ Vĩnh Ninh Hầu, cháu xác định Hoàng thượng sẽ đồng ý sao?"

Đại hoàng tử cau mày không đáp lời. Thái phó lại nói: "Tại sao Hoàng thượng lại tuyển nhiều tú nữ vào cung như vậy? Còn không phải muốn sinh thêm hoàng tử sao?"

Đại hoàng tử hừ lạnh một tiếng: "Cứ để y sinh xem, ta muốn xem y có thể sinh ra hoàng tử được chăng."

"Hoàng thượng có thể sinh thêm hoàng tử hay không lại là chuyện khác." Thái phó nhìn Đại hoàng tử, nghiêm túc nói: "Cháu cũng phải chấn chỉnh lại tinh thần, đừng suốt ngày đắm chìm trong nữ sắc. Hoàng thượng rất bất mãn với cháu."

Đại hoàng tử lại hừ lạnh một tiếng: "Y không hài lòng ta thì thế nào? Lão nhị đã c.h.ế.t rồi, y định truyền ngôi cho lão Tam nhu nhược vô dụng kia ư, hay là cho kẻ điên loạn như lão Tứ?"

Hắn ta vô cùng tự tin, ngôi vị Hoàng đế này sớm muộn gì cũng thuộc về hắn ta.

Thái phó thở dài: "Thế sự vô thường. Hoàng thượng nếu như năm tới sinh được Hoàng tử, y lại sống thêm vài chục năm nữa, vậy chắc chắn vị Hoàng tử ấy sẽ khôn lớn."

Đại hoàng tử thản nhiên nói: "Vậy thì đừng để phụ hoàng ta sống thêm nữa là được."

Thái phó: "......." Chẳng lẽ con cho rằng chuyện ám sát quân vương lại dễ dàng đến thế ư?

"Thôi đừng bàn luận đến chuyện này nữa," Thái phó bất lực nói: "Chúng ta nói về Tiêu Hoài đi. Rất có khả năng Tiêu Hoài đã biết, gian tế chính là người của chúng ta. Cho nên, phải định hôn cho Anh Triết và trưởng nữ của hắn trước khi Tiêu Hoài khải hoàn hồi triều."

"Đợi hắn trở về, chúng ta hứa với hắn: nếu như sau này cháu được đăng lâm cửu ngũ chí tôn, Anh Triết sẽ là Thái tử, nữ nhi của hắn sẽ là Thái tử phi, sau này ắt được phong làm Hoàng hậu. Vì lợi ích và vinh quang tương lai, những chuyện khác đều có thể gác lại."

Đại hoàng tử có chút mất kiên nhẫn: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không đồng ý, người lại nói Hoàng thượng cũng chẳng đồng thuận ban hôn cho Anh Triết, vậy phải làm sao?"

Thái phó trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Chúng ta sẽ tìm cách khác."

Lúc này, Khương đại phu nhân đứng lặng lẽ một bên bỗng cất lời: "Chi bằng cứ để Đại hoàng tử phi đến đàm luận cùng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân? Phân tích rõ lợi hại được mất cho nàng ta nghe, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cũng là người thông minh, chắc hẳn sẽ biết đường nào mà lựa chọn."

"Cũng được." Thái phó nói: "Vậy hai ngày nữa cứ bảo Đại hoàng tử phi mời Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đến phủ Đại hoàng tử ghé thăm một chuyến."

Đại hoàng tử phi cũng xuất thân từ phủ Thái phó.

"Được rồi, không còn việc gì nữa, ta xin cáo lui." Đại hoàng tử đứng dậy đi ra ngoài. Hắn ta vừa rước được hai mỹ nhân, hai ngày nay vẫn còn thấy mới mẻ xiết bao.

Thái phó nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, trầm trọng thở dài một hơi. Nữ nhi của ông ta thông minh lanh lợi, sao lại sinh ra một kẻ ngu dốt đến vậy? Chẳng lẽ quả thực là do Hoàng đế ngu dốt chăng?

Thái phó nặng nề thở dài một hơi, có một kẻ cộng sự ngu ngốc đúng là khiến người ta chỉ muốn tức giận.

Đại hoàng tử thấy chuyện nên bàn cũng đã bàn xong, liền đứng dậy đi ra ngoài. Hắn ta rất không thích đến Thái phó phủ, mỗi lần đến Thái phó đều cằn nhằn thuyết giáo, răn dạy hắn phải có chí tiến thủ.

Chí tiến thủ? Hắn ta còn cần tiến lên bậc nào nữa? Nếu tiến thêm bước nữa chẳng phải đã là Hoàng đế sao? Hiển nhiên bây giờ chưa phải là cơ hội để hắn ta thành Hoàng đế.

Hắn ta từ nhỏ đã biết số mệnh mình đã được định sẵn là tốt đẹp, được đầu thai làm nhi tử của Hoàng đế, lại còn có một ngoại gia cường đại. Hắn ta cả đời này chẳng cần cố gắng cũng có thể đoạt được thứ mình khát cầu. Cho nên, hắn ta còn cần tiến thủ cái gì? Cứ vui hưởng lạc thú trước mắt mới là lẽ phải.

Còn Thái phó thì nhìn bóng lưng của hắn ta, khẽ nhíu chặt đôi mày. Nếu như Đại hoàng tử cứ tiếp tục như vậy, ông ta cho dù có dốc hết tấm thân già này cũng khó lòng đưa hắn lên ngôi Hoàng đế.

Ông ta nặng nề thở dài một hơi, phất tay ý bảo Khương đại phu nhân lui xuống, sau đó phái người gọi trưởng tử đến. Khương Bác Tín tiến vào, rồi an tọa xuống ghế. Thái phó nói: "Con dâu của con đến phủ Vĩnh Ninh Hầu, đề cập đến hôn sự giữa Anh Triết và trưởng nữ phủ Vĩnh Ninh Hầu, nhưng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói mọi chuyện đều nghe theo Tiêu Hoài."

"E rằng nàng ta có ý từ chối." Khương Bác Tín nói.

Thái phó khẽ ừm một tiếng: "Chỉ là Tiêu Hoài còn chưa chết. Chuyện hôn sự của nữ nhi này, nàng nghe theo ý của Tiêu Hoài là lẽ đương nhiên, huống hồ lại là gả nữ nhi vào Hoàng gia danh giá."

" Nhưng e rằng tốt nhất chúng ta nên giải quyết vấn đề này trước khi Tiêu Hoài khải hoàn về triều." Khương Bác Tín nói.

"Ta cũng đồng ý với ý kiến đó," Thái phó trầm giọng nói: "Ngày mai con hãy đích thân đến phủ Đại hoàng tử một chuyến, truyền lời cho Ngữ Lan một tiếng, bảo nàng ấy thỉnh mời Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đến phủ, để phu nhân của Vĩnh Ninh hầu thấu tỏ rằng, cuộc hôn nhân giữa trưởng nữ của nàng với Anh Triết không chỉ mang lại lợi ích cho riêng phủ Vĩnh Ninh hầu, mà ngay cả Đường Quốc Công phủ cũng được đắc lợi."

Khương Bác Tín nghe vậy, chỉ cau mày trầm mặc. Thấy thế, Thái phó khẽ thở dài: "Ta biết Ngữ Lan có oán trách chúng ta, con hãy lựa lời khéo léo khuyên giải nàng ấy."

Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 375