Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 487

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Mọi chuyện diễn ra quá đỗi bất ngờ, đến nỗi nhạc sư còn chưa kịp ngừng tấu nhạc. Đúng lúc này, Hoàng hậu khẽ vẫy tay. Âm nhạc lập tức lắng xuống, sảnh yến tiệc liền trở nên im lặng như tờ.

"Ôi chao, có chuyện gì vậy?" Hoàng hậu thần sắc tỏ vẻ thương xót: "Mau nâng nàng ta đứng dậy."

Hai cung nữ tiến lên nâng nàng dậy. La Tiếu Nam bước đến giữa yến sảnh, quỳ xuống tâu: "Thần nữ kỹ nghệ bất tinh, kính mong Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương xá tội, cùng Định Quốc Công lượng thứ."

"Thôi nào, nàng mau đứng dậy đi." Hoàng hậu quay đầu nhìn Tiêu Hoài, "Bổn cung xét thấy nàng ấy chẳng cố ý chi, Định Quốc Công hãy tha thứ cho nàng."

Tiêu Hoài đại khái đã đoán ra mục đích của Hoàng đế, hắn hành lễ tâu: "Thần không hề hấn gì."

Trên mặt Hoàng hậu nở một nụ cười, quay đầu tâu với Hoàng đế: "Thần thiếp xét thấy La tiểu thư này khá có duyên với Định Quốc Công."

Hoàng đế gật đầu, sau đó nhìn La Tiếu Nam cất lời hỏi: "Đã có hôn phối chăng?"

La Tiếu Nam đỏ mặt khẽ đáp: "Thần nữ chưa có hôn phối."

"Ừm," Hoàng đế nhìn Tiêu Hoài, "Trẫm nghe nói hậu viện của khanh không có lấy một cơ thiếp. Nay khanh cùng La tiểu thư này xem như có duyên, trẫm làm chủ, tứ nàng cho khanh làm nhị phòng."

Thánh ý tứ hôn ấy của Hoàng đế khiến cả yến sảnh bỗng chốc lặng như tờ. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Đường Quốc Công và Đường Thư Nghi. Hành động này của Hoàng đế không nghi ngờ gì nữa, chính là đang vả mặt Đường Thư Nghi và Đường Quốc Công.

Mà giờ phút này, Đường Quốc Công ngồi đó vững như thái sơn, thần sắc như cũ, chẳng lộ chút hỉ nộ ái ố nào. Đường Thư Nghi lại dường như không hề nghe thấy lời của Hoàng đế, tự rót cho mình một tách trà, nhấm nháp từng ngụm một, tư thái ung dung nhàn nhã.

Ngay cả Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu thoạt tiên trên mặt đều lộ vẻ tức giận, song sau khi thấy mẫu thân mình vẫn bình chân như vại, thần sắc cũng trở nên như cũ, Thái phi và Lý Cảnh Tập cũng chẳng khác. Ngược lại, chỉ có Giai Ninh quận chúa vì chưa tường tận về Đường Thư Nghi nên trên mặt mang theo chút lo lắng.

Tiêu Hoài thấy phu nhân và hài tử mình như vậy, trong lòng khẽ mỉm cười bất đắc dĩ, đây là muốn hắn tỏ rõ lập trường của mình đây mà!

"Hoàng thượng," Hắn chắp tay tâu, "Khi thần cầu hôn phu nhân, đã lập lời thề. Cả đời Tiêu Hoài này chỉ có duy nhất một phu nhân, lời thề ấy tuyệt không thể phá vỡ. Kính mong Hoàng thượng thu hồi thánh mệnh."

Yến sảnh lại bỗng chốc lạnh ngắt như tờ. Lời nói của Tiêu Hoài không nghi ngờ gì nữa, chính là kháng chỉ. Chỉ không biết Hoàng thượng sẽ định xử trí ra sao. Đây có thể coi là lần đối kháng trực diện đầu tiên của hắn với Hoàng đế kể từ khi khải hoàn về triều. Mọi người đều nín thở dõi theo. Ai là người chiến thắng trong trận giao phong đầu tiên này thật sự vô cùng trọng yếu!

Sắc mặt Hoàng đế quả nhiên sa sầm, thần sắc lạnh lùng cất lời: "Trẫm nhớ rõ, trước kia khanh từng có hai vị cơ thiếp, chỉ là sau này bệnh mà qua đời."

Lời này lại khiến ánh mắt của mọi người một lần nữa đổ dồn về Đường Thư Nghi. Nơi hậu viện trạch môn, cái c.h.ế.t của một hai cơ thiếp cũng là chuyện vốn dĩ vô cùng bình thường, song bọn họ c.h.ế.t như thế nào, trong lòng mỗi vị chủ mẫu đều tự mình hiểu rõ.

Đường Thư Nghi vẫn giữ thần sắc như cũ, như thể không hề cảm nhận được ánh mắt dò xét của người đời. Lúc này, lại nghe Tiêu Hoài tâu: "Hai vị cơ thiếp đó vốn là gian tế của địch quốc. Thần đã tương kế tựu kế, việc này trước đây thần đã từng khải bẩm Hoàng thượng."

Nắm đ.ấ.m của Hoàng đế siết chặt hơn. Y không ngờ Tiêu Hoài lại dám làm mất mặt y trước mặt mọi người, chẳng lẽ trong mắt hắn, còn có Trẫm là Hoàng đế này sao? Quay đầu lại, y nhìn Đường Thư Nghi, "Định Quốc Công phu nhân từ trước đến nay vẫn luôn hiền lương thục đức, hẳn không phải là kẻ hay ghen tuông. Nàng xem sao?"

Đường Thư Nghi đứng dậy, bước đến giữa yến sảnh, đứng cạnh Tiêu Hoài, cung kính hành lễ với Hoàng đế: "Thần thiếp không đồng thuận."

Chỉ một lời ấy thôi, Đường Thư Nghi đã có thể cảm nhận được ánh mắt của Hoàng đế nhìn mình sắc bén đến nhường nào. Nếu ánh mắt của y là một con dao, giờ phút này, e rằng nàng đã ngã xuống đất mà vong mạng rồi. Đáng tiếc thay, ánh mắt y không phải là dao.

Nàng nói tiếp: "Thiên hạ có thể phế bỏ một con người, song lời thề thì không thể phá vỡ. Dẫu vì bất cứ nguyên do nào, lời tuyên thệ đã lập ra đều không thể bị bẻ gãy. Nếu hôm nay chàng ấy phá bỏ lời thề nguyện thuở ban đầu, tức là kẻ nói mà không giữ lời. Thần thiếp không thể sớm chiều ở chung với hạng người như vậy."

"Phu nhân," Tiêu Hoài thần sắc lộ vẻ hoảng sợ, cất lời: "Vi phu chưa từng quên lời thề thuở ban đầu. Ta tuyệt sẽ không nạp thêm thiếp thất."

Đường Thư Nghi khẽ liếc nhìn hắn: "Chàng mọi việc tất nhiên phải nghe theo thánh ý Hoàng đế."

Hoàng đế: "........"

Đúng là chỉ gà mắng chó! Chính là đang ám chỉ y bức bách thần tử phải trở thành kẻ nói mà không giữ lời, mặt y đen sạm như mực tàu. Siết chặt nắm đấm, y trầm giọng nói: "Người ta không thể nói lời mà không giữ, song thân là thần tử cũng phải tuân theo thánh mệnh. Tiêu ái khanh, khanh hãy tự quyết định đi."

Y muốn xem xem, lần này Tiêu Hoài sẽ định xử trí ra sao. Nếu Tiêu Hoài dám kháng chỉ, thế thì càng hay, y sẽ trực tiếp định tội hắn.

Xuyên Sách Làm Vai Phụ Hắc Hóa

Chương 487