“Lần này đi về phía Nam, điện hạ có mang ta theo không?”
Vừa đi được vài chục trượng, Tống Trừ Nhiên thấy một tiệm phấn son liền lập tức kéo Hàn Nguyệt vào, đứng ở cửa thở phào nhẹ nhõm. Nàng cẩn thận nhìn quanh, thấy Thịnh Hằng đã hoàn toàn khuất dạng ở đầu ngõ. Nàng nhanh chóng suy tính, hai vị thư sinh kia cùng Thịnh Hằng không thể nào tình cờ xuất hiện cùng một chỗ. Rõ ràng Thịnh Hằng đã bắt đầu hành động, và hẳn là có liên hệ với hai người này.
Trong nguyên tác, Thịnh Hằng vốn rất giỏi thủ đoạn này, nhưng lần này y trở lại kinh thành mà có thể tìm thấy hai người kia chuẩn xác đến vậy, có lẽ là do Lý Tử Yên đã tiết lộ điều gì đó chăng. Có vẻ như mưu kế của Thịnh Hằng vẫn giống như trong nguyên tác, muốn lợi dụng những người mà Thất điện hạ “ nhìn trúng” để khiến ngài thiếu đi người phò tá sau khi nhập sĩ. May mắn thay, Thất điện hạ đã sớm dự đoán khả năng sẽ có kẻ nhằm vào mình, nên đã chuẩn bị trước mọi sự. Nếu không, khi kết quả kỳ thi mùa xuân vừa công bố, rất có thể Thịnh Hằng sẽ làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của chàng.
Nàng thu hồi ánh mắt, nghĩ bụng rằng nếu đã ghé tiệm phấn son, thì cũng nên chọn vài món trang sức phù hợp cho mùa hạ sắp tới.
Tống Trừ Nhiên kéo Hàn Nguyệt vào tiệm, chẳng màng đến những ánh mắt ghen ghét, đố kỵ đang dõi theo từ bên ngoài.
“Mới vừa cùng Tống Trừ Nhiên nói chuyện, đích thực là Tứ Hoàng tử Điện hạ, đúng không?”
“Kia Tống Trừ Nhiên đã gả cho Thất Hoàng tử, sao còn qua lại mờ ám với Tứ Hoàng tử?”
Những lời bàn tán của chư vị tiểu thư cùng đi với Lý Tử Yên không ngừng vang lên, mỗi câu đều khiến lòng Lý Tử Yên thêm đau đớn.
Hôm qua mới hồi kinh đô, hôm nay Lý Tử Yên đã nhân lúc Thịnh Hằng ra ngoài làm việc, hẹn gặp chư muội lâu ngày không gặp, ý đồ khoe khoang việc được Thịnh Hằng đích thân hộ tống hồi hương Nghi Nam.
Lời chưa kịp cất, ả đã trông thấy Thịnh Hằng bước xuống xe ngựa, cất lời với Tống Trừ Nhiên. Dù chỉ là vài câu ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến Lý Tử Yên sinh lòng đố kỵ khôn nguôi. Trước mặt chư muội, Tống Trừ Nhiên rõ ràng đang làm ả mất mặt giữa chốn đông người. Ả nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tống Trừ Nhiên đi vào tiệm son phấn, tay bất giác siết chặt chiếc khăn tay.
Sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy? Nàng và Thịnh Hằng vừa hồi kinh hôm qua, mà hôm nay Thịnh Hằng đã gặp Tống Trừ Nhiên? Chẳng lẽ hai người họ đã hẹn nhau từ trước?
Ả vốn tưởng rằng sau khi Tống Trừ Nhiên đã gả cho Thịnh Kỳ, hai người họ sẽ không còn hy vọng gì. Nhưng Tống Trừ Nhiên lại chẳng giữ đạo tề gia, vẫn dây dưa với Thịnh Hằng.
Tống Trừ Nhiên hẳn là biết rõ tâm ý của Thịnh Hằng, nên mới cố tình dây dưa, giữ hắn lại như vậy.
Kiếp trước, Thịnh Hằng liên tục chọn Tống Trừ Nhiên, và bây giờ dù Tống Trừ Nhiên đã gả cho người khác, Thịnh Hằng vẫn một mực tơ vương nàng.
Trước đây, khi Lý Tử Yên đẩy Tống Trừ Nhiên xuống sông, Thịnh Hằng đã xuống tay tàn độc với ả không chút nể nang. Không lâu trước đây, khi Thịnh Hằng chủ động đưa ả về Nghi Nam và cùng đi thăm song thân của ả, ả tưởng rằng Thịnh Hằng sẽ nạp ả vào phủ làm thiếp, nhưng mọi chuyện không diễn ra như ả nghĩ.
Hiện tại, ả đã hiểu tại sao, là do Thịnh Hằng vẫn còn tơ vương Tống Trừ Nhiên.
“Chuyện giáo huấn Tống Trừ Nhiên lần trước xem chừng chưa thấm vào đâu.”
“ Đúng vậy, vào Tết Âm Lịch, Thất Hoàng tử Điện hạ đã xuất hiện kịp thời, chẳng để nàng mảy may khó chịu, thành ra nàng chẳng thèm bận tâm.”
“Nàng có tài đức gì mà cả hai vị Điện hạ đều si mê nàng đến mức này?”
"Tử Yên tỷ tỷ, không bằng chúng ta tìm một ngày nào đó để dạy dỗ Tống Trừ Nhiên một trận nên thân, để nàng không dám trêu chọc Tứ Hoàng tử Điện hạ nữa."
Chư muội liên tục đưa ra ý kiến cho Lý Tử Yên, khiến ả vốn đã căm hận Tống Trừ Nhiên nay lại càng thêm quyết tâm phải cho nàng một bài học.
Thực sự, nếu không khiến Tống Trừ Nhiên nếm trải chút đau khổ, Lý Tử Yên chẳng thể nguôi ngoai mối hận này.
Nhưng ả vẫn nhớ rõ hình ảnh Thịnh Hằng bóp cổ mình lần trước, hành động nông nổi chẳng phải là kế sách hay. Vì thế, ả cần suy nghĩ kỹ càng, tìm cách dạy dỗ Tống Trừ Nhiên mà không bị Thịnh Hằng Điện hạ trách cứ.
Xuân vi được tổ chức vào đầu tháng 5, và nghe nói phải mất ít nhất một tháng mới có kết quả.
Trong thời gian này, Thịnh Hằng chẳng hề hay biết Thịnh Kỳ đã âm thầm bồi dưỡng một nhóm bần hàn thư sinh. Thịnh Kỳ cũng không liên lạc gì với các thư sinh này sau kỳ thi, vẫn giữ thái độ ẩn mình, kín đáo.
Toàn bộ tháng 5 trôi qua êm đẹp. Thịnh Duệ quyết tâm học hành chăm chỉ, tấn bộ thần tốc trong các kỳ kiểm tra và được Khang Thiệu Đế tán thưởng. Khang Thiệu Đế thậm chí chính thức cho phép Thịnh Duệ phát triển theo hướng võ tướng.
Kể từ khi Thịnh Kỳ trở lại kinh đô, mọi việc lu bù của hắn cũng dần có khởi sắc. Nạn hồng thủy có thể ảnh hưởng đến mùa màng và tài khóa triều đình năm nay cũng đã tìm được kế sách ứng phó. Dù mới chỉ là bước đầu sơ bộ, còn cần thời gian để vẹn toàn, nhưng đã sắp xếp thỏa đáng.
Tạm thời, Tống Đình Chi chủ yếu dẫn dắt Ngự Vệ Tư tăng cường tuần tra kinh đô từ năm trước. Trong nửa năm qua, bọn họ đã bắt được vài tên du côn tác oai tác quái trong thành và loại bỏ một số tham quan ô lại, trong đó có cả quan viên của Đại Lý Tự.
Dù những quan viên này không phải là nhân vật quan trọng, nhưng cũng tạo được tác dụng cảnh cáo, không ai dám lộng hành gây án. Dù Thịnh Kỳ và Tống Đình Chi chưa thể tóm gọn kẻ chủ mưu lớn nhất, nhưng ít nhất dân chúng đã thoát khỏi lầm than.
So với những chuyện tốt này, điều làm Tống Trừ Nhiên vui nhất là nàng sắp được làm cô cô.
Việc Vinh Cẩm mang thai đã được thông báo vào sinh nhật của Tống Đình Chi. Vinh Cẩm coi đây như thiệp chúc thọ tặng cho Tống Đình Chi.