Xuyên Sách: Ta Gả Cho Nam Phụ Hung Ác

Chương 89

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Không đợi nàng đáp lời, Lý Tử Yên tiếp tục: “Khi được sống lại, ta đã quyết định thay đổi hết thảy mọi thứ. Nếu ta gặp Thịnh Hằng trước ngươi, có lẽ ta sẽ là vầng dương trong lòng gã. Ta nỗ lực luyện tập cưỡi ngựa, giành lấy cơ hội diện kiến gã, nhưng dù ta có cố gắng đến nhường nào, ánh mắt gã vẫn chỉ hướng về ngươi.”

“Lòng ta vô cùng thù hận, đổ lỗi cho ngươi là đích nữ Tống tướng quân danh giá, còn ta chỉ là tiểu thư của một phú thương tầm thường. Thế nhưng, ngươi của kiếp này lại khác hẳn kiếp trước, ngươi một lòng hướng về Thất hoàng tử, thậm chí còn có hôn ước với hắn. Ta vẫn tin mình còn cơ hội, nên đã không ngừng tiếp cận Thịnh Hằng, thậm chí còn lợi dụng cả gia đình, cuối cùng cũng ở bên gã.”

“Nhiều điều đã đổi thay, nhưng Thịnh Hằng, gã vẫn một lòng hướng về ngươi…”

“Gã không hề yêu ta.” Tống Trừ Nhiên ngắt lời Lý Tử Yên, giọng điệu nghiêm nghị: “Gã ham muốn binh quyền của phụ thân ta, chứ không phải ta. Giờ đây ngươi cũng đã rõ, gã tiếp cận ngươi vì địa vị thương mại của phụ thân ngươi tại Nghi Nam, chứ nào phải vì ngươi. Thịnh Hằng từ thuở ban đầu đến tận cuối cùng chỉ yêu duy nhất bản thân gã. Ngươi đã trải qua một kiếp sống mới, vậy mà vẫn không thể thấu tỏ đạo lý này sao?”

Lý Tử Yên kinh ngạc đến trợn tròn mắt: “Ngươi… làm sao mà ngươi biết được …”

“Ngươi nói kiếp trước, Thịnh Hằng đã kéo ta lên lưng ngựa? Vậy mà kiếp này sao gã không làm vậy với ngươi? Đó là bởi mục tiêu của gã từ ban đầu đến tận cùng đều là ta, là binh quyền của phụ thân ta. Gã đã ấp ủ ý định dựa vào ta để tranh giành quyền lực từ trước đó rất lâu, chỉ là ngươi xuất hiện lại phá vỡ toàn bộ kế hoạch của gã.”

Tống Trừ Nhiên không chút giấu giếm, nói ra hết thảy: “Ta một lòng hướng về Thất hoàng tử là để tránh xa vận mệnh gả cho Thịnh Hằng. Ngươi có biết vì sao huynh trưởng ta không phải bỏ mạng? Vì sao Tống gia không đến nỗi tan nát? Và vì sao Thất hoàng tử lại trở thành người được Thánh Thượng trọng dụng nhất?”

Lý Tử Yên chẳng dám tin thốt lên: “Chẳng lẽ ngươi cũng được trùng sinh một đời?”

Tống Trừ Nhiên khẽ lắc đầu: “Không phải chỉ mình ngươi hay biết chuyện này, nhưng ta nào có trùng sinh. Ta đã không còn là Tống Trừ Nhiên mà ngươi từng quen biết.”

“Ta đã tránh được mọi tai ương, nhờ đó mà thấu tỏ chân tướng. Có kẻ ngoài mặt thì ôn nhuận như ngọc, nhưng trong lòng lại ẩn chứa độc địa, lại có người vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực tâm vì Tuất Kinh. Nếu không có trận mai phục khi Ngự Vệ Tư truy quét thổ phỉ, có lẽ kiếp trước Thịnh Hằng cũng đã rơi vào kết cục thảm hại như bây giờ, vĩnh viễn không thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.”

“Những thứ vốn chẳng phải do tài năng hay công sức tranh giành mà có được, lần này nên trả về cho người xứng đáng.”

Dứt lời, nàng liền đứng dậy, liếc nhanh qua Lý Tử Yên vẫn đang ngỡ ngàng trong cơn chấn động: “Lý Tử Yên, ngươi đã có cơ hội được làm lại từ đầu, có thể đổi thay số phận để rời xa Thịnh Hằng, nhưng ngươi lại chẳng chịu làm. Ngươi cố chấp đắm chìm trong tình yêu với hắn, chỉ một mực muốn báo thù ta, muốn tranh đoạt một nam nhân. Từ đầu đến cuối, chính ngươi đã không thể buông bỏ được tình cảm cố chấp và danh vọng phù phiếm, chính những điều đó đã hủy hoại ngươi.”

Chẳng hề có chút tiến bộ nào ở kiếp này, cuối cùng lại nhận lấy kết cục bi thảm hơn cả kiếp trước, thật đáng thương nhưng cũng thật đáng giận.

Tống Trừ Nhiên dứt lời, xoay người bỏ đi. Nàng chưa kịp bước được mấy bước đã thấy Thịnh Kỳ đứng đợi ở đó, rõ ràng là lòng hắn không yên nên đã đi theo nàng vào.

Nàng khẽ thở sâu, tiến lại gần, nũng nịu nắm lấy tay Thịnh Kỳ: “Chàng vừa rồi, đã nghe được bao nhiêu điều?”

“Rất nhiều.” Thịnh Kỳ siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng nói có phần gấp gáp: “Về phủ, ta muốn nàng kể cho ta nghe tường tận mọi chuyện.”

Thịnh Kỳ hẳn muốn biết ẩn ý trong câu “Ta đã không còn là Tống Trừ Nhiên mà ngươi quen biết ”. Đã đến lúc nàng phải thẳng thắn bộc bạch với Thịnh Kỳ.

Khi hai người trở về phủ, trời đã về đêm.

Sau khi tắm gội xong, Tống Trừ Nhiên không nán lại gian ngoài mà trực tiếp đi thẳng vào giường nằm nghỉ.

Chẳng mấy chốc sau, Thịnh Kỳ cũng trở về phòng ngủ, thấy nàng không ở bên ngoài, liền tiện tay dập tắt ngọn đèn dầu.

Nằm trên giường, Thịnh Kỳ chỉ nghiêng đầu nhìn Tống Trừ Nhiên, chẳng hề cất lời hỏi han, cứ như đang kiên nhẫn chờ đợi nàng chủ động mở miệng.

“Có lẽ chàng sẽ khó lòng tin được, nhưng ta không phải là Tống Trừ Nhiên ban đầu.” Cuối cùng nàng cũng khẽ cất lời, nằm nghiêng đối diện Thịnh Kỳ: “Ta đến từ một thế giới rất xa xôi, nơi này đối với ta chỉ là một cuốn truyện mà ta đã đọc qua ở thế giới kia. Ta từng nói với chàng rằng những giấc mơ chỉ là lý do ta viện cớ để biết trước những diễn biến của câu chuyện này.”

“Ta hy vọng có thể thay đổi vận mệnh của cả câu chuyện, hy vọng nếu không thể quay về thế giới ban đầu, ít nhất ở đây ta cũng có thể sống hạnh phúc. Nếu chiếu theo mạch truyện, ta sẽ phải gả cho Tứ hoàng tử, vậy nên ta đã dụng tâm bố trí mọi chuyện để thay đổi số phận mình.”

Nàng vừa giải thích, vừa dõi theo Thịnh Kỳ, cố gắng dò tìm phản ứng từ ánh mắt hắn, nhưng chẳng thể biết liệu hắn có tin những lời nàng nói hay không.

Tim nàng đập rộn ràng, khẽ chớp hàng mi, rồi hít sâu một hơi.

Ngay tức thì, Thịnh Kỳ kéo nàng vào lòng, cằm khẽ tựa lên đỉnh đầu nàng, trầm giọng nói: “Ta biết nàng không phải là Tống gia tiểu nữ ban đầu.”

[

Hắn ngừng lại một khắc thật lâu rồi mới cất lời tiếp: “Ta cùng Tống gia tiểu nữ nguyên bản tuy chẳng mấy giao tình, nhưng cũng đã gặp mặt đôi ba lần. Nàng ta kiêu căng, ngang ngược, được Tống gia nuông chiều hết mực, tâm tư lại hồn nhiên, khó lòng nghĩ ra được những mưu tính sâu xa đến vậy.”

Nghe Thịnh Kỳ nói, Tống Trừ Nhiên nhất thời cứng đờ người. Hóa ra Thịnh Kỳ đã sớm nhận ra nàng không phải là Tống Trừ Nhiên nguyên bản. Ngẫm kỹ lại, với sự tinh tế của hắn, việc nàng thể hiện những hành vi khác lạ so với một nữ tử cổ đại chắc chắn đã khiến hắn sớm nghi ngờ.

Nàng ôm chặt lấy Thịnh Kỳ: “Chàng biết từ bao giờ?”

“Vào hôm cưỡi ngựa cướp cờ ấy.” Thịnh Kỳ khẽ cười trên đỉnh đầu nàng: “Ai cũng biết Tống gia tiểu nữ vốn giỏi cưỡi ngựa, nhưng nàng lại ngay cả cương ngựa cũng khó lòng điều khiển. Thật khó mà tưởng tượng ra hình ảnh bóng dáng kiều nữ phóng khoáng năm nào.”

Nhớ lại chuyện này, Tống Trừ Nhiên không khỏi bật cười khúc khích.

“Vậy chàng thích ta từ khi nào?”

Nàng không rõ vì cớ gì lại buột miệng hỏi câu đó, nhưng trong thâm tâm lại thực sự muốn biết Thịnh Kỳ đã yêu nàng từ lúc nào, là nàng của hiện tại hay là Tống gia tiểu nữ nguyên bản.

Thịnh Kỳ nhìn thấu tâm tư nàng, giả vờ khó xử suy tư một lát, rồi nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu nàng: “Thật ra ta không biết rõ, nhưng có lẽ là từ hôm cưỡi ngựa cướp cờ đó.”

Nếu không, hắn sẽ chẳng nhẫn nại nén lại tính cách vốn có để đưa tay giúp nàng xuống ngựa. Thịnh Kỳ thầm tự nhủ trong lòng.

Câu trả lời này khiến Tống Trừ Nhiên ấm áp cả tâm can. Nàng khẽ cười, định bụng trêu chọc Thịnh Kỳ vài câu, nhưng chưa kịp mở lời thì bất chợt bị hắn ôm chặt hơn nữa.

“Nàng sẽ rời đi sao?”

Hắn hỏi, giọng không còn ôn nhu như trước, mà trở nên gấp gáp, thậm chí ẩn chứa cả sự run rẩy.

Hắn sợ rằng một ngày nào đó, khi mở mắt tỉnh dậy, nàng sẽ không còn ở bên cạnh.

Câu hỏi này khiến Tống Trừ Nhiên bỗng nhiên ngây người. Nàng đã từng rất khát khao tìm cách trở về thế giới thực, nhưng giờ đây, nàng lại chẳng đành lòng rời xa người bên gối này.

Nàng ngẩng đầu, cẩn trọng nhìn Thịnh Kỳ, thấy xương quai hàm hắn căng chặt. Đáy lòng nàng chợt mềm nhũn, muốn an ủi hắn, nàng khẽ hôn lên yết hầu của Thịnh Kỳ.

“Ta sẽ dốc lòng giữ mãi bên ngươi.”

Nàng tin rằng chỉ cần còn tình cảm và sợi duyên phận liên kết với người bên cạnh, nàng sẽ không rời khỏi thế giới này, bởi lẽ câu chuyện của nàng vẫn chưa kết thúc tại đây.

Nụ hôn nhẹ nhàng tựa như trêu chọc ấy khiến Thịnh Kỳ cảm thấy xao xuyến, yết hầu hắn không ngừng chuyển động.

Phản ứng đó làm Tống Trừ Nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Nàng khẽ chạm vào yết hầu của Thịnh Kỳ, nhưng ngay lập tức, tay nàng đã bị hắn siết chặt.

“Nàng đang làm gì vậy?” Thịnh Kỳ hỏi, giọng nói trở nên khàn khàn.

Nàng định rút tay về nhưng bị Thịnh Kỳ giữ chặt lấy. Cảm nhận nhịp tim mãnh liệt của hắn, nàng cũng bị cuốn theo, con tim đập loạn nhịp.

Sau một hồi lâu, nàng cảm thấy Thịnh Kỳ dần buông lỏng, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường, rồi cúi người xuống trên nàng.

Môi hắn từ tốn đặt lên trán nàng, rồi khẽ ngậm lấy cánh môi đào, trân trọng khẽ mút không thôi.

“Nàng đã thốt lời, tất phải thực hiện, việc này cũng chẳng ngoại lệ.” Hắn thì thầm bên tai nàng, mang theo ý vị khẩn cầu.

Nguyện cả đời bên cạnh người.

Một đời, một kiếp, một đôi uyên ương, thế đã đủ rồi.

[Hoàn chính văn]

Xuyên Sách: Ta Gả Cho Nam Phụ Hung Ác

Chương 89