Đôi mắt trong sáng như hồ thu của nàng phản chiếu ánh nến chập chờn, nhìn tấm bản đồ trong tay. Nàng lại ngẩng đầu nhìn Tạ Thính đang chăm chú bóc hạt cho mình, một kế sách đã nhanh chóng hình thành trong tâm trí.
Phương Dao mở miệng hỏi: "Trên người ngươi có chân vật nào có thể minh chứng thân phận Yêu Vương không?"
Tạ Thính nghe vậy liền đặt hạt trong tay xuống, đưa tay chạm vào thắt lưng, tháo xuống một miếng ngọc bội trắng như tuyết đưa cho nàng: "Vật này hẳn là đủ."
Phương Dao nhận lấy xem qua. Mặt trước khắc mấy ký tự kỳ quái xiêu vẹo, mặt sau lại khắc hình bạch hồ oai phong lẫm liệt, sống động như thật, chính là nguyên hình của Tạ Thính.
"Chữ trên đây là gì?"
Tạ Thính đáp: "Là văn tự yêu tộc, khắc yêu danh của ta, Túc Ngọc." Phương Dao gật gù: "Như vậy thì ổn rồi, vừa nhìn đã rõ." Nàng trả ngọc bội lại cho hắn, nói: "Ta có một kế sách có phần hiểm nguy, nhưng nếu thành công sẽ tiết kiệm được biết bao công sức."
Tạ Thính ôn hòa đáp: "Nghe nàng." Hắn tỏ vẻ hoàn toàn giao quyền quyết định cho nàng.
Minh Văn trong người hắn chỉ tạm thời ngủ say, không biết khi nào sẽ phát tác trở lại.
Đến khi đó, hắn có thể miễn cưỡng kiềm chế cơn cuồng bạo trong cơ thể đã là phúc lớn rồi, căn bản không thể nào trấn định tâm trí mà suy tính gì được, chi bằng giao phó mọi sự cho Phương Dao liệu tính thì hơn.
Phương Dao trình bày: "Khi đến Triêu Côi, chúng ta sẽ mang theo ngọc bội này, giả làm thân tín dưới trướng một vị Yêu Vương, chủ động tìm đến đám người U Minh Giáo và giả vờ quy thuận."
Ánh mắt Phương Dao lấp lánh ánh nhìn, giọng nói của nàng trầm ổn cất lên: "Chẳng phải chúng vẫn luôn muốn kết giao với yêu tộc đó sao? Bàng Đề đã vong, chúng không còn kẻ tiếp ứng trong yêu giới nữa. Giờ đây, chúng ta tự mình đưa tới cửa, e rằng chúng sẽ vô cùng hoan hỉ mà đón nhận."
Bàng Đề có thể giao dịch với chúng thì chúng ta cũng có thể làm được, chỉ là không thể để thân phận chân thật của Tạ Thính, người mang danh Yêu Vương, bị bại lộ.
Phương Dao thầm nghĩ, U Minh Giáo vẫn còn e dè thế lực yêu tộc. Nếu để chúng biết Yêu Vương đã bị Minh Văn nhập thể, thế cờ sẽ lập tức xoay chuyển, khiến phe ta rơi vào thế bị động, không còn chút quyền thương lượng nào.
"Huống hồ, hiện giờ ngươi đang mang trong mình Minh Văn, lại càng dễ khiến chúng tin tưởng. Chúng ta có thể lấy điều đó làm điều kiện, ép chúng giao ra phương pháp áp chế Minh Văn. Tám chín phần chúng sẽ không từ chối."
Thể chất Huyền Âm hiếm có trên đời, khắp thiên hạ không quá mười người. Song, số lượng tín đồ U Minh Giáo đã vượt mấy vạn, trong đó số lượng cốt cán chủ chốt cũng không hề ít. Lượng m.á.u cần thiết tuyệt đối không đủ để cung ứng cho toàn bộ tín đồ sử dụng.
Phương Dao cảm thấy bọn chúng hẳn là vẫn nắm giữ một phương pháp nào đó dễ dàng và hiệu nghiệm hơn để khống chế Minh Văn.
Nghe xong kế sách của nàng, Tạ Thính cũng cảm thấy khả thi, liền quyết định thuận theo.
Có được kế hoạch sơ bộ, tâm trạng Phương Dao cũng trở nên thanh thản hơn. Đêm đó, nàng chìm vào giấc ngủ nhanh hơn thường lệ.
Lần đầu tiên hai người cùng chung một giường mà không có bọn trẻ chen vào giữa, Tạ Thính ngắm nhìn gương mặt thanh tĩnh khi say giấc của Phương Dao bên cạnh. Hắn không khỏi vươn tay muốn ôm lấy nàng. Song, còn chưa kịp chạm đến vạt áo, người bên cạnh đã như có cảm ứng, khẽ trở mình quay ra phía ngoài. Hắn lập tức chột dạ rụt tay lại. Lần ôm nhau trước là bởi khi đó hắn vừa phát tác Minh Văn, thê thảm đáng thương khiến Phương Dao động lòng trắc ẩn. Hiện tại Minh Văn đã ổn định, thực sự không có lý do gì để lấn tới thêm bước nữa.
Hắn kiên nhẫn đợi đến khi màn đêm buông xuống hẳn, người bên cạnh hô hấp đều đều, dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ mới lần nữa vươn móng vuốt hồ ly về phía nàng.