Phương Dao tuy hô hấp đều đặn nhưng vẫn chưa ngủ say. Cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ bên hông, nàng khẽ mở mắt.
Đang do dự không biết có nên trở mình ngồi dậy hay không, nàng cảm nhận được cánh tay kia chỉ nhẹ nhàng ôm lấy eo mình, không hề có động tác nào quá phận. Sau đó, nàng lại nghe thấy tiếng hô hấp trầm ổn từ sau lưng. Phương Dao ngập ngừng một lát rồi chọn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, hai người theo hướng chỉ dẫn trên bản đồ, tiếp tục tiến về phương hướng của thành Triêu Côi.
Liên tục phi hành gấp rút mấy ngày, hai người đã hoàn toàn tiến sâu vào địa phận thế lực của U Minh Giáo. Đến đêm, họ hạ trại nơi hoang dã, nhóm lên một đống lửa.
"Với tốc độ của chúng ta, ngày mai là có thể đến được thành Triêu Côi rồi."
Phương Dao ngồi bên đống lửa, một tay cầm bản đồ da dê, tay kia chỉ vào vị trí thành Triêu Côi trên đó.
Trên bản đồ vẽ rõ, xung quanh thành Triêu Côi đều là đất đá khô cằn và sỏi đá hoang vu. Mà lúc này, bọn họ đang ở giữa vùng đất khô cằn ấy.
"Ừm, chỗ sa quả này có thể ăn được rồi." Tạ Thính vừa đáp lời, vừa đưa cho Phương Dao một xâu sa quả nướng. Hai đứa trẻ không ở đây, hắn cũng chẳng săn thú nướng thịt. May mắn là bên cạnh có vài gốc cây sa quả kết khá nhiều trái. Loại quả này sau khi nướng lên, hương vị giống như táo nướng, vừa ngọt vừa thơm lại mềm mại, cũng rất dễ ăn.
So với thịt nướng, sa quả nướng thanh đạm lại càng hợp khẩu vị của Phương Dao hơn.
Nàng cắn một miếng sa quả nướng, ngẩng đầu nhìn Tạ Thính vẫn thản nhiên như thường. Trong lòng, nàng thầm nghĩ từ khi rời Linh Tiêu Tông đến giờ, hai người cứ ăn uống đi mãi, Minh Văn của hắn cũng chưa phát tác lần nào, thật không ngờ lại thuận lợi đến vậy.
Đang miên man suy nghĩ, nàng chợt thấy Tạ Thính ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng mình, đôi mắt đào hoa dài khẽ nheo lại. Đồng thời, trong không khí truyền đến âm thanh xào xạc mơ hồ. Phương Dao không quay đầu lại, tay trái vẫn cầm sa quả nướng, tay phải đã rút kiếm ra khỏi vỏ.
"Vù vù."
Mấy đạo kiếm quang lóe lên giữa đêm đen và ánh lửa, một con rắn đuôi chuông to bằng cổ tay bị c.h.é.m thành mấy khúc, rơi xuống nền cát. Máu rắn đen ngòm pha đỏ tươi nhuộm loang mặt đất.
Phương Dao ngoái đầu liếc nhìn. Con rắn kia vốn có hoa văn nâu vàng, nhưng lúc này đã bị Minh Văn đen kịt che phủ, hoàn toàn lấn át những vảy hoa vốn có. "Quả nhiên giống lời xa phu nói, nơi này đến cả chim bay ngang cũng bị nhiễm Minh Văn." Nàng vẩy sạch m.á.u dính trên Tuyết Tịch rồi thu kiếm vào vỏ.
Càng đi về phía Tây Bắc, tín đồ U Minh trong các thành trấn càng nhiều. Tạ Thính lo lắng Phương Dao lại gặp phải tình huống như bọn trẻ từng bị khi đi trên phố, mấy ngày nay liền chọn đi vòng qua các thành trấn, ban đêm nghỉ ngơi ở ngoại ô.
Thế nhưng, nơi hoang dã cũng không phải hoàn toàn vô hại.
Lúc vừa rồi, khi trông thấy con rắn đuôi chuông chuẩn bị phục kích Phương Dao, Tạ Thính đã âm thầm kết tụ một luồng yêu lực trong tay. Thấy nàng tự mình giải quyết xong mới thong thả thu lại.
Ánh mắt Phương Dao lướt qua tay hắn đang lật mấy quả sa quả, hơi ngưng lại trong giây lát: "Minh Văn của ngươi..."
Mấy ngày đã trôi qua, Minh Văn trên tay hắn đã từ trạng thái ngủ yên chuyển sang thức tỉnh, bắt đầu chậm rãi vận chuyển trở lại.
Quả đúng như họ đã đoán, m.á.u của A Viên chỉ tạm thời áp chế được trong vài ngày, Minh Văn cuối cùng vẫn sẽ tái phát.