Đang cất bước, Phương Dao bỗng nghe thấy tiếng nhai nuốt quái dị, liền quay đầu về phía con ngõ bên đường. Nàng thấy một con ch.ó hoang gầy trơ xương, toàn thân mọc đầy Minh Văn, đang cúi đầu gặm nhấm một khối thối thịt không rõ danh tính.
Minh Văn trên thân nó luân chuyển cực nhanh, dường như đang trong trạng thái bạo phát. Đúng lúc Phương Dao nhìn sang, con ch.ó dường như cảm ứng được điều gì, lập tức ngẩng phắt đầu lên. Đôi mắt đỏ rực khóa chặt lấy nàng, tựa hồ đã phát hiện ra con mồi ngon. Từ cổ họng nó phát ra tiếng gầm gừ đe dọa trước khi tấn công, răng nanh trễ ra, từng giọt nước dãi cùng m.á.u thối hòa lẫn nhỏ giọt xuống. Trước sự xuất hiện của sinh linh tươi sống, nó lập tức buông bỏ khối thịt mục rữa bên miệng, chân sau đạp mạnh, chợt tung mình chồm tới Phương Dao. Thế nhưng vừa mới rời đất, tựa như bị một bàn tay vô hình đánh trúng, thân thể nó rơi phịch xuống đất, tứ chi khuỵu xuống, đầu dúi sát mặt đất, run lẩy bẩy như muốn lún sâu vào bùn đất.
Ánh kim đồng trong mắt Tạ Thính chợt lóe, liếc nhẹ về phía con ch.ó hoang. Yêu khí cường đại khiến nó căn bản không cách nào đứng dậy nổi, chớ nói đến việc tiến thêm một bước.
"Gâu..."
Con chó hoang chịu không nổi áp lực kia, đuôi kẹp giữa hai chân, quay đầu bỏ chạy thục mạng. Lúc Phương Dao nhìn sang, ánh mắt khinh miệt tựa nhìn rác rưởi của Tạ Thính bỗng chốc biến thành đôi mắt cún con vô hại. Đuôi hồ ly đen tuyền như nhuộm mực khẽ vẫy: "Không sao rồi."
Phương Dao khẽ nhướng mày.
Hắn trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.
Giải quyết xong chuyện vặt vừa rồi, hai người tiếp tục theo sau cỗ xe lạc đà đi qua một khu đài cao hoang tàn. Phương Dao phát hiện bên cạnh đài cao lại có một pháp trận truyền tống, nhưng hiện đang bị bảy, tám tên thị vệ vây quanh canh giữ. Trận văn phủ đầy lá khô mục và rêu xanh, có vẻ đã bị bỏ hoang từ bao đời nay.
Thuở xưa, quanh thành Triều Côi từng có không ít tông môn tu tiên đóng quân, thông qua truyền tống trận trong thành để qua lại giao lưu. Thế nhưng từ khi U Minh Giáo ngày càng lớn mạnh, hoàn toàn nắm quyền kiểm soát thành trì này thì các tông môn đều đã rút lui. Pháp trận truyền tống kia cũng bị U Minh Giáo quản thúc, cấm tuyệt người ngoài ra vào.
Đi qua đài cao theo cỗ xe, cả hai tiến vào một khu vực tựa như chợ phiên. Dọc ven đường lác đác vài thương nhân đang bày hàng buôn bán.
"Trái cây tươi ngon đây, mua hai cân không!"
Phương Dao nhìn theo tiếng rao, chỉ thấy đống trái cây trên sạp đã mục ruỗng, rỉ nước, ruồi nhặng và giòi bọ bò lúc nhúc khắp nơi. Trên da thịt lộ ra của tên thương nhân kia đầy rẫy Minh Văn, rõ ràng đã nhiễm phải Minh Văn đến mức trầm trọng. Hắn vừa dùng một tay vẫy gọi cả hai, tay kia lại cầm một quả sa quả đã thối rữa, chẳng buồn gạt bỏ lũ giòi bọ mà trực tiếp há miệng cắn một miếng.
Phương Dao cố nén cảm giác ghê tởm muốn nôn khan. Dường như những cư dân trong thành này đều đã vì Minh Văn mà trở nên điên dại.
Nhìn tên thương nhân nhai trái cây thối rữa mà gương mặt vẫn hiện lên vẻ thỏa mãn đến điên cuồng, nàng vô thức siết chặt lấy tay Tạ Thính.
Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ biến thành như thế này.
"Xa giá lạc đà dừng lại rồi."
Tạ Thính không nhìn tên thương nhân nọ, ánh mắt vẫn một mực dõi theo cỗ xa giá lạc đà.
Phía trước không xa là một tòa cung điện tựa kim tự tháp. Cỗ xe đã dừng chân tại cửa chính của kim tự tháp. Giáo chủ đại nhân chậm rãi bước xuống xe, một mình leo lên bậc thang, tiến vào cửa cung. Cánh cổng đá nặng nề lập tức đóng sầm lại sau lưng y.