Phương Dao và Tạ Thính lập tức đuổi bước theo, nhưng cả hai còn chưa kịp tới gần cửa đã bị đám thị vệ đứng canh chặn lại.
"Chúng ta muốn cầu kiến giáo chủ đại nhân." Phương Dao bình tĩnh nói.
Thị vệ vẻ mặt lạnh nhạt đáp: "Giáo chủ đại nhân hai ngày nay bận rộn chuẩn bị cho nghi lễ chúc tế tại chính điện, không có thời gian rảnh rỗi, đã hạ lệnh không tiếp kiến bất cứ ai."
Sớm biết vậy, vừa rồi có nên trực tiếp chặn xa giá lại không?
Phương Dao nắm bắt được thông tin then chốt trong lời của tên thị vệ: "Nghi lễ chúc tế là gì?" Tròng mắt phủ đầy Minh Văn của tên thị vệ kia khẽ đảo, nhận thấy hai người trước mặt có vẻ hồ đồ, trong lòng dấy lên đôi phần kỳ hoặc. Chẳng lẽ lại có kẻ không biết đến nghi lễ chúc tế?
Nhưng nhiệm vụ của y là trông coi cửa thân điện, nào có hứng thú tìm hiểu lai lịch của hai kẻ này, liền lạnh nhạt đáp lời: "Ba ngày nữa trong thành sẽ cử hành nghi lễ chúc tế, đến lúc đó các ngươi tự khắc sẽ tỏ tường."
Thấy không thể moi thêm điều gì từ tên thị vệ, hai người nán lại trước đại điện quả thực rất dễ gây chú ý, đành phải rời đi trước.
Bước trên con đường ngập tràn mùi mục rữa, Phương Dao thầm nghĩ vì nghi lễ chúc tế mà giáo chủ phải bế quan chuẩn bị chu toàn đến vậy, hiển nhiên đó là một đại lễ vô cùng trọng yếu.
Cũng tốt, nàng vốn muốn xem thử vị giáo chủ kia đang toan tính điều chi. Chờ qua lễ tế sẽ tìm cơ hội tiếp cận y.
Thế nhưng vấn đề hiện tại là từ nay đến nghi lễ còn ba ngày, hai người sẽ trú ngụ nơi nào đây?
Ngay cả kẻ bán trái cây cũng điên dại đến thế, trong thành làm gì còn khách điếm nào vận hành như lẽ thường?
Nếu ra khỏi thành nghỉ tạm ngoài ngoại ô thì lần sau quay lại sẽ phải kiểm tra Minh Văn thêm một lượt nữa. Lần này may mắn lắm mới qua mặt được, e rằng lần sau khó lòng thuận lợi đến vậy. Đang suy nghĩ miên man như thế, chợt từ một con hẻm nhỏ bên cạnh, một giọng nói non nớt, yếu ớt vang vọng tới: "Yêu Vương đại nhân, Yêu Vương đại nhân!"
Phương Dao cùng Tạ Thính đồng loạt biến sắc. Ở nơi hẻo lánh như thành Triêu Côi, lại trong tình cảnh Tạ Thính đã cải trang kín kẽ, thế mà vẫn có kẻ nhận ra thân phận của y.
Hai người đảo mắt nhìn quanh quất, nơi gần kề đó có thể ẩn thân duy chỉ có hai thùng ủ rượu cũ chồng chất lên nhau. Bên cạnh còn lộ ra một chiếc đuôi lông xám mốc, dường như cảm nhận được ánh nhìn của hai người, chiếc đuôi ấy lập tức co rụt lại.
Một đứa bé mọc tai sói xám từ phía sau thùng rượu ló đầu ra. Chừng sáu bảy tuổi, mặt mũi lấm lem bụi đất, đôi mắt to tròn long lanh như băng tuyết, ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi.
"Là ngươi?"
Phương Dao cùng Tạ Thính đồng thanh thốt lên.
Hai người lập tức nhận ra bán yêu lang tộc trước mắt chính là tên khất cái đã từng làm A Chính và A Viên bị thương trên đường phố lần trước.
Tuy họ chưa từng thấy rõ mặt mũi y lúc đó, nhưng từng xem qua bức họa do thành chủ phác họa. Bán yêu lang tộc này quả thật có đến tám, chín phần tương tự với đứa bé trong họa đồ!
"Đừng, xin đừng đánh ta!" Đứa bé dường như đã quá quen với việc bị người khác hành hung, theo bản năng giơ tay che đầu, vội vàng giải thích: "Lúc đó ta đói quá, chỉ muốn cướp vài quả trái cây để lót dạ, không ngờ lại làm bị thương hậu nhân của hai vị đại nhân, quả thật là lỗi của ta. Nếu hai vị muốn ra tay trừng phạt thì cứ việc, chỉ xin nhẹ tay đôi chút... đừng đánh vào dung nhan này... hu hu hu..."
A Chính và A Viên đều đã bị nhiễm Minh Văn, giờ có đánh y cũng chẳng ích gì. Huống hồ, Phương Dao cùng Tạ Thính vốn chẳng phải hạng người ức h.i.ế.p trẻ nhỏ.