"Tôn chủ, tôn chủ phu nhân!"
Lư Nghiên đã sớm biết Phương Dao và Tạ Thính sẽ đi ra từ thần điện. Sau khi phát hiện Minh Văn trên người Tiểu Võ biến mất liền dẫn hắn trở về thành, đứng chờ trước cửa thần điện. Vừa thấy hai người ra, lập tức sải bước tiến lên đón.
"Tôn chủ, đại nhân! Tốt quá rồi, hai vị đều bình an vô sự!”
Tiểu Võ mỉm cười đáng yêu, lộ ra hàm răng trắng tinh. Hắn theo lời Lư Nghiên đổi cách xưng hô, gọi Tạ Thính là tôn chủ, còn với Phương Dao vẫn cung kính gọi một tiếng đại nhân.
"Hai vị là bậc anh hùng đã cứu thành Triều Côi! Ta sẽ nói với bách tính trong thành rằng chính hai vị đã lật đổ đám U Minh Giáo đáng hận kia, dân chúng thành Triều Côi nhất định sẽ mang ơn hai vị!" Tiểu Võ ngẩng mặt, ánh mắt sáng rực tràn đầy cảm kích cùng sùng bái nhìn hai người họ.
"Ngươi cũng là anh hùng, chuyện này cũng có công lao của ngươi."
Phương Dao không để tâm đến danh vọng, chỉ mỉm cười đưa tay xoa đầu và tai sói mềm mại của Tiểu Võ.
Tiểu Võ nghe nàng nói vậy thì ngượng ngùng cúi đầu.
Đêm hắn phóng hỏa thiêu kho lương, chẳng may trời đổ mưa, hỏa chiết tử phải châm đi châm lại mấy lần mới bén, lửa vừa kịp bùng lên chút ít thì hắn đã bị đám vệ binh phát hiện. Nhờ thân hình nhỏ bé, hắn lẩn khuất giữa đàn ngựa, khiến đám vệ binh không thể bắt được, đành phải đi báo với vị giáo chủ kia.
Vị giáo chủ ấy quả thật rất lợi hại, vừa ra tay đã tống hắn vào địa lao. Bị nhốt trong ngục, Tiểu Võ lo lắng mình trì hoãn quá lâu sẽ khiến hai vị đại nhân gặp phiền toái.
May thay, cuối cùng mọi sự đều vẹn toàn.
"Tôn chủ, chúng ta..." Lư Nghiên vừa mở miệng, định hỏi bước tiếp theo là trở về Linh Tiêu Tông hay quay về yêu giới, nhưng chưa kịp nói hết thì thần thức của Phương Dao chợt truyền đến một cơn đau nhói. Tạ Thính phát hiện nàng giơ tay ôm trán, sắc mặt khác lạ, vội hỏi: "A Dao, nàng làm sao vậy?"
"Lưu Quang Ngọc Điệp!" Phương Dao mở bừng mắt, sắc mặt đại biến, giọng run run.
"Lưu Quang Ngọc Điệp của A Viên vỡ rồi!"
Lư Nghiên và Tiểu Võ không hiểu Lưu Quang Ngọc Điệp là vật gì, chỉ lộ vẻ mờ mịt. Tạ Thính thì trong lòng chấn động, hắn biết, trước khi Phương Dao rời tông môn, nàng đã rút thần thức để luyện chế pháp khí cho hai đứa trẻ.
Ngọc Điệp kia, một khi người đeo bị tấn công, lớp phòng ngự vỡ tan, nguyên thần của người chủ sẽ lập tức cảm ứng được.
Phương Dao vừa chịu đau nhói từ thần thức, vừa cảm nhận được một phương hướng đại thể ở phía nam Linh Tiêu Tông, thuộc khu vực của tu sĩ nhân tộc.
Nàng không kìm được nỗi lo lắng trong lòng, lập tức điều động Tuyết Tịch muốn phóng về phía đó.
Tạ Thính sắc mặt trầm trọng, dặn Lư Nghiên một câu: "Ngươi đưa Tiểu Võ về Vương Thành trước."
Nói rồi liền đuổi theo bóng dáng Phương Dao. Lư Nghiên vội vàng gọi với theo bóng lưng họ: "Tôn chủ, tôn chủ phu nhân, đi truyền tống trận sẽ nhanh hơn!"
Phải rồi, truyền tống trận...
Trước kia truyền tống trận của thành Triều Côi bị vệ binh trấn thủ, không cho sử dụng, nhưng giờ đây U Minh Giáo đã bị diệt, tất nhiên có thể dùng lại rồi.
Phương Dao và Tạ Thính quay người lao đến truyền tống trận bên cạnh đài cao. Truyền tống trận phủ đầy rêu xanh, thoạt nhìn có vẻ đã lâu không ai tu sửa, may mà trận văn phía trên vẫn còn nguyên vẹn, có thể dùng được.
Phương Dao không tinh thông trận pháp, lo đến mức trán đổ mồ hôi, vừa cảm ứng phương hướng và khoảng cách nguyên thần tan vỡ, vừa cuống cuồng điều chỉnh trận pháp trên đá truyền tống.