Phơi khô mẻ thảo dược xong xuôi, Phương Dao ngẩng đầu lên, vô tình trông thấy cánh đồng hoa rực rỡ bạt ngàn trải dài vô tận ở hướng Đông phía xa.
Đó là nơi Tạ Thính đã cứu nàng, về sau hắn thường dẫn nàng đi hái thuốc ở triền núi phía Tây, nhưng nửa bên kia của cánh đồng hoa ấy hình như họ chưa từng đặt chân tới.
Chẳng rõ vì lẽ gì, Phương Dao bỗng chốc sinh lòng hiếu kỳ với cánh đồng hoa bao la kia.
Nửa năm qua, quan phủ không có tin tức gì về người nhà của nàng, Phương Dao không khỏi nghĩ, có lẽ nàng vốn chẳng phải người sống trong vùng này, quê hương nàng có khi ở một nơi xa xôi hơn?
Bên kia cánh đồng hoa ấy, có khi nào là một thôn trang khác chăng? Liệu có thể tìm được manh mối về gốc gác thân thế của nàng?
Mặc cho Tạ Thính từng căn dặn không được tự ý chạy loạn, nhưng trong khoảnh khắc này, nàng khó lòng kiềm chế được khát vọng muốn vượt qua cánh đồng hoa để thăm dò thử.
Phương Dao buông món đồ trong tay xuống, khóa chặt cổng viện, xoay mình bước về phía cánh đồng hoa.
Hiện đã là mùa thu tàn, nhưng trong cánh đồng hoa kia hoa vẫn đương nở rộ. Dường như loài hoa ấy có thời kỳ nở rộ rất dài, từ đầu xuân cho tới cuối thu vẫn chưa từng tàn lụi.
Phương Dao bước dọc theo lối mòn nhỏ giữa cánh đồng hoa, không ngừng tiến bước về phía trước. Đi trọn nửa canh giờ mà vẫn bặt tăm không thấy điểm cuối của cánh đồng.
Đột nhiên một làn gió nhẹ thổi qua, những cành hoa quanh nàng bị gió thổi nghiêng ngả sang một bên, Phương Dao như thể cảm nhận được điều chi, bỗng khựng bước.
Nàng khẽ mở to mắt, hiển nhiên là cùng một dải cỏ, vậy mà cách đó chừng ba thước, thân cây lại đứng yên bất động như không hề có gió, không hề lay động.
Tựa hồ có một lằn ranh vô hình, chia cắt cánh đồng hoa thành hai thế giới cách biệt.
"A Dao." Phương Dao quay đầu lại theo tiếng gọi, một dáng người quen thuộc thanh tú đang tiến bước về phía nàng, đôi mắt vẫn nhu hòa.
"Sao nàng lại chạy đến tận đây?"
"Tạ Thính, mảnh cỏ nơi đây quả thật có điều dị thường."
Phương Dao vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía lằn ranh vô hình kia. Nhưng khi nàng ngoảnh đầu nhìn lại, đã thấy cánh đồng hoa phương xa khôi phục như thường lệ, nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió, tựa hồ tất cả chỉ là ảo ảnh hư vô.
"Dị thường ở đâu?"
Tạ Thính nhìn theo hướng tay nàng, chẳng phát hiện được điều gì bất thường.
Phương Dao khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là nàng hoa mắt rồi chăng?
"Chúng ta đã đi quá xa rồi, hãy quay về thôi."
Giọng của Tạ Thính chẳng hề có chút gì khác lạ.
Phương Dao khẽ gật đầu, lặng lẽ theo hắn quay về.
"Phía bên kia cánh đồng hoa còn thôn trấn nào khác không?"
"Không có, đi tiếp nữa thì là hoang sơn dã lĩnh, chẳng còn bất cứ gì nữa."
Phương Dao khẽ cụp mi mắt, mím nhẹ đôi môi, hoang sơn dã lĩnh ư?
Tạ Thính dịu dàng cất giọng: "Nếu nàng nguyện ý đi, ta sẽ cùng nàng qua đó xem thử."
Phương Dao trầm ngâm chốc lát rồi khẽ lắc đầu: "Thôi, ta chỉ là có chút tò mò mà thôi." Tạ Thính chậm rãi cất bước, trên đường về nhà, sắc mặt tuy không hề đổi thay nhưng trong tâm niệm đã mắng cho hoa yêu một trận tơi bời.
[Ảo cảnh của ngươi là làm bằng giấy chăng, sao lại sơ hở đầy rẫy đến thế? Nếu làm hỏng việc của ta, ta ắt sẽ đập nát ảo cảnh này của ngươi ngay lập tức!]
[Ai ngờ ngươi lại chạy xa đến nhường ấy, nơi đó vốn dĩ đã là rìa của ảo cảnh rồi mà.]
Hoa yêu biết mình có lỗi, bèn nói: [Huống hồ ta chẳng phải đã kịp thời vá lại rồi sao? Nhìn dáng vẻ nàng cũng đâu có chút nghi hoặc nào.]
Thực tình nó có hơi lười biếng thật, tại khu vực rìa ảo cảnh đã không biến hóa cảnh sắc cho trọn vẹn. Nhưng khi phát hiện Phương Dao đang tiến về rìa biên giới ảo cảnh, nó đã tức tốc báo cho Tạ Thính. Cũng may đến kịp lúc, nếu Phương Dao bước thêm ba bước nữa, nàng ắt sẽ chạm vào màn chắn của ảo cảnh, thứ còn được gọi là "bức tường không khí".